Ông Vương:……
Cô gái này quá khôn khéo.
“Vậy tặng hai cân đi! Gạo và bột mì mỗi loại một trăm cân.”
Lần này Dung Yên do dự một chút, rồi đồng ý.
“Được rồi, nhưng mà, ông ở đây chờ một lúc.”
Còn phải tìm một nơi không có ai để lấy đồ ra.
“Được.” Ông Vương mừng khấp khởi trả lời.
Dung Yên đẩy xe đạp rời đi, tìm một cái ngõ cụt không có ai, cũng chính là cái ngõ lần trước đã đi qua.
Sau khi đã xác định được là không có ai, cô đem bột mì và gạo đã được chuẩn bị từ trước lên yên sau của xe đạp.
Lúc cô bước ra lần nữa……Ông Vương vội vàng tiếp đón.
"Đại muội tử, sao vậy, cô đi một mình à? Vừa nãy phải để tôi ra dọn cùng cô với chứ."
"Không sao đâu, sức lực của tôi rất lớn." Dung Yên chỉ vào hàng hóa ở yên sau xe đạp, "Trước lấy nhiêu đây đã, mỗi túi nặng một trăm cân."
"Ôi, tốt quá, túi vải này nhìn còn rất tốt, cũng là đưa cho tôi luôn sao?" Ông Vương rất thích loại túi đựng gạo này.
Thoạt nhìn qua thì kiểu dáng rất tốt.
"Nếu ông muốn có nó, thì số cân được tặng miễn phí sẽ không còn nữa." Dung Yên khôn khéo nói.
Ông Vương: …….
"Lấy cái túi vải này đi!"
Ông ấy thật sự rất thích loại túi vải này, so sánh một chút, thì ông ấy phát hiện cái này có thể có lời hơn một tí.
"Cân đi!" Dung Yên nói.
"Được." Ông Vương lập tức bảo hai người đàn ông cùng nhau tới hỗ trợ.
Ba người cùng nhau khiêng xuống, Dung Yên đứng ở một bên.
"Rất chính xác." Ông Vương vui vẻ trả tiền, "Tổng cộng là mười tám đồng cộng thêm hai mươi đồng, chính là ba mươi tám đồng. Cô đếm thử xem."
Đều là những số ít nên không sao, ánh mắt Dung Yên rất tốt, lúc ông ấy đếm tiền thì cũng đã lướt nhìn qua.
"Ông trả không thiếu."
Nhận được tiền thì trực tiếp nhét vào trong túi.
"Đại muội tử, về sau còn có mặt hàng này nữa hoặc là những mặt hàng khác, đều có thể tới tìm tôi." Ông Vương nói với Dung Yên.
Dung Yên gật đầu, "Được."
Sau đó liền đẩy xe đạp rời đi.
Động tĩnh giao dịch bên này vẫn bị lộ ra chút gió, có một số người đã nhìn thấy.
Không chỉ thế, lúc Dung Yên vừa đẩy xe đạp rời đi, ngay lập tức có người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau khi đưa mắt ra hiệu thì nhanh chóng bám theo……
Dung Yên nhìn những người sứt sẹo đang âm thầm theo dõi đó, khịt mũi coi thường.
Sau khi cô đạp xe đạp đi vài vòng thì đã cắt đuôi được đám người này.
Những kẻ bám đuôi tức giận đến mặt xanh mét.
Chỉ chốc lát sau, có một người đi tới trước mặt đám người này.
"Cẩu tử, thế nào rồi? Con bé đó đã đi đâu?"
Người được gọi là cẩu tử có vẻ mặt khó coi, "Mất dấu rồi, con bé này rất quỷ dị, rẽ trái rẽ phải, xe đạp còn đạp rất xảo quyệt, tôi không theo kịp nó."
Lời này của anh ta làm cho người đàn ông kia tức giận, đá thẳng vào chân anh ta một cái, “Cậu mẹ nó quá là vô dụng."
Một người đàn ông đạp xe đạp thế mà còn không đuổi kịp một người phụ nữ.
"Hiện tại làm sao bây giờ?" Cẩu tử bị đạp vào chân cũng không tức giận, điều làm anh ta lo lắng hơn là sẽ mất đi khối thịt mỡ kia.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt ra nhìn con bé đó kiếm được nhiều tiền như vậy.
Nếu như bọn họ mà có được số tiền đó thì cả một năm này có thể sống thoải mái rồi.
Tâm tình của người đàn ông kia cũng không tốt, ông ta liếc mắt nhìn Cẩu tử một cái, "Người này đã bị cậu làm cho mất dấu, còn có thể làm sao bây giờ?"
Sau khi nói xong những lời này, ông ta nổi giận đùng đùng rời đi.
Dung Yên tìm một nơi không có người, biến trở về như lúc đầu.
Cô không có đồ gì muốn mua, chỉ đem đồ vật trong không gian lấy ra ngoài.
Sau đó đạp xe đạp đi về nhà……
Chờ sau khi cô đạo xe đạp về đến thôn, đặc biệt là khi đạp xe đạp đi ngang qua cây hòe lớn thì cảm nhận được sự chú ý của những thôn dân nhàn rỗi không có việc gì làm ngồi ở đó.
Ánh mắt còn có chút kỳ quái.
Nhưng mà cô cũng không có chú ý nhiều, trực tiếp đạp xe rời đi.
"Không phải vợ của Tần Dã đã đuổi thanh niên tri thức Diệp đi sao? Sao lại còn đi mua đồ?"
"Em lại làm sao vậy?" Lúc Dung Yên trở về thì thấy ánh mắt của đứa nhóc Tần Dư có chút không thích hợp.
Cô cảm thấy có chút ký lạ.
"......Không có gì." Tuy lời này nói ra, nhưng trong mắt cậu ấy lại khó nén nổi vui mừng.
Đây là lần đầu tiên Dung Yên nhìn thấy cậu vui sướng như vậy.
Chẳng lẽ trong nhà có chuyện gì vui sao?
Nhưng mà cậu nhóc này không muốn nói, thì cô cũng không có ép buộc.
"Đừng thất thần nữa, mau phụ chị mang đồ vật vào nhà."
Tần Dư vẫn đang chìm đắm trong việc chị dâu đã về nhà, nhưng khi nghe được lời nói như vậy thì lúc này mới chú ý trên xe treo rất nhiều đồ vật.
"......"
Lại mua nữa sao?