Cố Lan nhìn thấy một đám người cứ thế mà rời đi, làm cô ta tức muốn chết.
Đúng là một đám vô lương tâm, thế mà bỏ cô ta lại ở nơi này?
Bọn họ đang muốn phủi sạch quan hệ với cô ta sao?
Nghĩ đến tiện nhân Dung Yên kia, cô ta hận đến ứa gan ứa máu......Nhưng bây giờ phải làm sao? Công an sẽ tới thật sao?
Nỗi sợ hãi khiến cô ta choáng váng, cơ thể lại càng run rẩy hơn.
Hôm nay cô ta không nên dây vào tiện nhân kia......Nếu như không chọc, có phải tiện nhân kia sẽ không đi lên thị trấn tố cáo không?
Bên này, Tần Dư chạy về nhà, “Anh cả anh cả, em đã biết......”
Tần Dã nhìn em trai thứ hai đang thở hổn hển, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Dư đem sự việc mới nhìn thấy nói lại lần nữa.
Trong mắt Tần Dã hiện lên vẻ lạnh lùng, im lặng một lúc lâu, lúc sau anh mới mở miệng nói: “Em chú ý tình hình bên ngoài, nếu công an tới thì nói với anh một tiếng.”
Tần Dư:......
Nói với anh một tiếng thì có tác dụng gì chứ?
Anh cũng đâu có dậy được?
Cậu ấy sâu sắc cảm nhận được anh cả bị thương thật không đúng lúc.
“Em biết rồi anh cả.”
Bên này cả nhà bà Vương về nhà với tâm trạng không tốt.
“Mẹ, chúng ta vẫn đi chứ?” Tần Phú Quý nhỏ giọng hỏi.
Vốn dĩ mẹ cậu ta trở về nói bị tiểu tiện nhân Dung Yên đánh, cậu ta nhất định không tin, chỉ dựa vào thân thể của mẹ cậu ta, vợ của Tần Dã làm sao có thể đánh được bà ấy?
Nhưng mà cậu ta cũng biết rõ nếu mẹ đã nói cái gì thì chính là cái đó, nên cuối cùng bọn họ muốn đi tới nhà Tần Dã đòi bồi thường.
Đặc biệt là cái xe đạp kia, buổi sáng sau khi cậu ta nhìn thấy đã động lòng tham.
Dù sao đồ vật nhà Tần Dã......Còn không phải là của nhà cậu ta sao?
Giống như thứ đồ tốt như xe đạp, làm sao có thể được sử dụng bởi người Tang Môn tinh như Tần Dã được.
Này còn chưa có đến nhà Tần Dã đẩy xe đạp đi đâu, kết quả lại xảy ra việc này.
Vậy bọn họ có còn đi nữa không?
Bà Vương lập tức liếc mắt trừng con trai út một cái, “Con có phải bị ngốc không? Không thấy tiểu tiện nhân Dung Yên kia đi lên thị trấn báo án sao? Này còn đi cái gì mà đi?”
Tần Phú Quý lập tức lầm bầm một câu: “Có lẽ cô ta chỉ đi một vòng quanh trấn rồi quay về, con thật sự không tin cô ta dám đi đến Cục Công an báo án...”
Có cái gan này sao? Anh ta mới không tin đâu!
Huống chi trước kia cũng không nghe nói lá gan của cô ta lớn như vậy nha? Nếu không, động một tí lại đi lên Cục Công an thì ai dám chọc?
Đây không phải là tự mình gây chuyện sao?
“Khả năng cao chỉ hù dọa đứa con gái kia.”