Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 501






Dung Yên thấy vậy liền gật đầu: “Được, vậy trên đường về hai người nhớ cẩn thận một chút.”

Vợ chồng Dung Văn Minh cũng không chậm trễ thời gian nữa, nói: “Vậy con với Tiểu Tần nhớ nghỉ ngơi sớm một chút, ba mẹ về trước.”

Hai vợ chồng nói xong thì rời khỏi phòng bệnh.

Lúc này bụng của Dung Yên đã dễ chịu hơn nhiều, cô bèn nằm xuống giường.

“Tần Dã, anh cũng mau ngủ đi. Nằm ở bên cạnh em này.”

Tần Dã đâu dám nằm ở bên cạnh cô, giường cũng chỉ to có chừng đó, nhỡ may anh đẩy vợ ngã thì phải làm sao?

“Anh không ngủ được, em ngủ trước đi, anh ngồi ở đây một lúc là được.”

“Được.” Hiện tại Dung Yên không có sức lực đôi co với anh, vì thế không nhiều lời nữa, trực tiếp nhắm mắt lại nghỉ ngơi dưỡng sức.

Dù sao thì qua mấy tiếng nữa cô còn một trận đánh ác liệt đấy.

Nhưng mà Dung Yên ngủ cũng không ngon lắm, từng cơn đau đứt quãng ở trong bụng quấy nhiễu thần kinh của cô.

Như vậy thì sao ngủ được nữa.

Nhất là tầm rạng sáng 4 giờ, cơn đau bắt đầu trở lên dữ dội hơn.

Ngay cả nằm cũng là một loại chịu tội.

Chỉ có thể bảo Tần Dã đỡ cô dậy chậm rãi đi lại, phân tâm lực chú ý.

“Không ngờ sinh con lại đau như vậy…..”

Ngày trước nhìn thấy người ta đi đẻ đau đến mồ hôi đầy đầu, thật lòng mà nói, cô không có bao nhiêu cảm xúc hết.

Thậm chí trong lòng còn từng nghĩ là sinh con chắc cũng chỉ như bị c.h.é.m một đao lên người thôi nhỉ?

Nhưng hiện tại cô cảm thấy, trên đời này chẳng có vết thương nào sánh được bằng nỗi đau lúc sinh con cả.

“Về sau chúng ta không sinh nữa.” Tần Dã đau lòng an ủi một câu.

Anh vụng miệng, thật sự không biết phải nên nói cái gì.

Đứa nhỏ này đã ở trong bụng lâu như vậy rồi, bây giờ cũng không thể nói thẳng là đừng sinh nữa nhỉ?

Hơn nữa, anh cũng không biết làm sao để chuyển dời cơn đau này lên người mình.

Dung Yên:....

Cô thiếu chút nữa thì trợn trắng mắt, về sau? Căn bản là không có về sau nữa.

Đến 5 giờ sáng, Dung Yên bảo Tần Dã đi gọi bác sĩ: “Tần Dã, anh mau đi gọi bác sĩ đi, em cảm thấy muốn sinh rồi.”

Tần Dã lập tức hoảng loạn chạy đi tìm bác sĩ.

Một lát sau, bác sĩ Điền đi qua đây, chờ bà ấy kiểm tra xong thì biết ngay là nước ối vỡ.

“Vào phòng sinh đi.”

Có hộ sĩ lập tức đi qua đẩy giường bệnh.

Tần Dã nhìn vẻ mặt đau đớn của vợ, rất đau lòng.

Anh nắm chặt lấy tay vợ mình không bỏ.

“Yên Yên, anh ở đây…..”

Bác sĩ Điền nhìn thấy anh cũng muốn đi theo vào phòng sinh thì có hơi kinh ngạc, phải biết rằng nam nhân đều ngại đi vào phòng sinh với vợ, sợ dính đen đủi.

Cho nên bình thường bọn họ đều chờ ở ngoài.

Thậm chí còn có người sau khi vợ mình sinh xong còn không đến gần sản phụ một bước nào, tận đến lúc sản phụ hết ở cữ thì thôi.

Người đàn ông tràn ngập lo lắng đứng trước mắt bà này đúng là khác biệt.

Nhưng mà nếu người ta đã muốn vào trong cùng thì bà cũng không tiện ngăn cản.

Tốc độ sinh của Dung Yên cũng khá nhanh, đúng 6 giờ sáng, nhóc con đầu tiên ra đời, 5 phút sau, đứa thứ hai cũng chui ra.

Hai đứa nhỏ đều không nặng lắm, một đứa bốn cân hai lạng, một đứa ba cân bảy lạng.

Tần Dã đến con cũng không thèm xem, toàn bộ tâm trí cùng ánh mắt của anh đều dính lên người vợ mình.

“Vợ ơi, em sao rồi?”

“....Vẫn ổn, anh đi xem con của chúng ta đi.” Thanh âm của Dung Yên có chút suy yếu, nhưng tinh thần vẫn khá tốt.

Tần Dã muốn quan tâm vợ hơn, nhưng vợ đã nói vậy rồi, nếu anh không đi xem thì nhất định sẽ chọc cho cô không vui.

Vì thế đành gật đầu.

Chờ lúc anh đi qua, các hộ sĩ đã tắm rửa sạch sẽ cho hai đứa trẻ xong, sau đó dùng khăn bọc lại.

“Chúc mừng anh, đây là đứa lớn, nặng bốn cân hai lạng, còn đây là đứa nhỏ, nặng ba cân bảy lạng, cả hai nhóc con đều rất khỏe mạnh.”

Vừa nãy Tần Dã chưa đi nhìn con, cho nên trong lòng không có bao nhiêu cảm xúc, dù sao tất cả lực chú ý của anh đều đổ dồn lên vợ mình.

Nhưng bây giờ nhìn thấy hai đứa nhỏ, trái tim của anh lập tức trở nên mềm nhũn.

Đó là con của anh và vợ mình.

Nho nhỏ mềm mại, khiến người ta muốn thương yêu.

Chỉ là hai đứa nhỏ này khóc rất nhiều, giống như tiếng của mèo con vậy.

“Đây là con gái của tôi sao?” Anh chỉ vào đứa trẻ thứ hai.

Hộ sĩ cười gật đầu: “Đúng vậy, đứa nhỏ là con gái.”

Mặc dù trẻ mới sinh ra đều nhăn nheo, nhưng dựa vào nhan sắc đỉnh cấp của hai vợ chồng này, về sau hai đứa trẻ lớn lên nhất định sẽ cực kì đẹp.

Tần Dã đưa tay ôm lấy con gái nhỏ của mình…..Nhóc con nhắm tịt hai mắt, khóc oe oe.

Anh cũng đưa một tay khác ôm lấy đứa con trai lớn, mỗi bên tay ôm một đứa.

Về phần người mới làm cha không biết cách ôm con……Thật ra anh luôn biết rất rõ, dù sao thì Tần Dư với Tần Mai đều do anh nuôi lớn.

“Vợ ơi em xem này, đây là con của chúng ta”

Dung Yên nhìn thấy hai tiểu bảo bối thì cười nói một câu: “Xấu quá.”

Tiếng khóc của hai đứa nhóc càng vang dội, dường như đang kháng nghị chuyện mẹ ruột của chúng nó chê chúng nó xấu vậy.

Tần Dã: “Không xấu, lớn lên đều sẽ đẹp”

Trên đời này không có em bé nào đẹp mắt bằng con gái nhỏ của anh cả.