Bà vội nói với Tần Dã: “Tiểu Tần, mau vào nhà thôi con.”
Tần Dã liền xách cái bao đi vào.
Thời điểm anh đi đến bên cạnh Dung Yên, bước chân hơi chậm lại một chút, vốn nghĩ muốn nắm lấy tay cô, nhưng lại cảm thấy đang ban ngày ban mặt…..Mẹ vợ lại còn đang ở đằng trước nữa.
Có hơi không được tự nhiên lắm.
“Vợ ơi, chúng ta vào thôi.”
Dung Yên gật đầu.
Ba người đi vào trong sân xong….Mẹ Dung liền bắt đầu hỏi thăm ân cần.
Ngay cả Tần Mai lúc nhìn thấy anh trai trở về, muốn chạy qua chào hỏi một câu cũng không biết nên chen miệng vào kiểu gì.
Dung Yên nhìn ánh mắt trông mong của cô bé, an ủi: “Em không cần vội, chờ anh trai em được trải nghiệm tình thương của mẹ vợ với con rể xong thì em qua chào hỏi cũng không muộn….Dù sao bây giờ hai người họ còn đang bận rộn với tình mẫu tử mà…”
Tần Mai nghe lời chị dâu nói, đôi môi hơi mím một chút…..Nở nụ cười nhàn nhạt.
Năm phút trôi qua.
Cuối cùng mẹ Dung cũng đau lòng xong.
“Tiểu Tần, con đi nghỉ ngơi trước đi, mẹ đi nấu ít đồ cho con ăn.”
Bây giờ Tần Dã quả thật ăn không nổi, vì thế vội vàng nói: “Mẹ, bây giờ con không đói lắm, để chút nữa ăn cơm trưa với mọi người là được.”
Mẹ Dung: “Thế thì cũng phải lót dạ cái gì chứ?”
Lần này, cuối cùng Dung Yên cũng nhìn không nổi nữa, nói chen vào: “Mẹ, anh ấy đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, ngay cả chuyện mình đói hay không cũng không biết sao?”
“Hơn nữa, anh ấy cũng không phải người ngoài, muốn ăn gì còn phải chờ mẹ mời mấy câu, bày chuyện rụt rè thẹn thùng.”
Mẹ Dung:.....
Tần Dã cũng vội nói: “Mẹ, con thật sự không đói mà, chút nữa nếu thấy đói con sẽ tự đi ăn sau.”
Mẹ Dung nhìn mặt con rể đã tốt hơn nhiều, bèn nói.
“Vậy được.”
Nhưng mà bà vẫn đi thẳng qua phòng bếp, muốn nấu thêm mấy món ngon nữa cho bữa trưa hôm nay.
Tần Mai nhìn thấy anh trai rảnh rồi, lập tức đi qua chào: “Anh cả!”
Tần Dã gật đầu với em gái: “Ừm, em bận việc thì cứ đi làm trước đi, anh nói chuyện với chị dâu một lát.”
Tần Mai vừa nghe được lời này liền gật đầu, sau đó chạy đi…..
Cuối cùng cũng chỉ còn lại hai vợ chồng……Tần Dã lập tức nhìn sang vợ mình, ánh mắt nóng bỏng mang theo nhu tình mật ý.
Dung Yên đối diện với ánh mắt mang theo nhớ thương trần trụi như vậy thì lập tức cảm thấy cả người có chút không được tự nhiên.
Cô ho nhẹ một tiếng, sau đó cười tủm tỉm mở miệng: “Sao lại nhìn em như vậy? Có phải là cảm thấy một ngày không gặp như cách ba thu không?”
Tàn Dã lắc đầu: “Không….”
Nghe thấy chữ này, Dung Yên khẽ nhướng mày.
Sau đó không đợi cô mở miệng, Tần Dã đã chầm chậm nói tiếp: “Một ngày không gặp em giống như đã phải xa cách đến vài đời rồi vậy.”
Dung Yên:.....
Nếu một người đàn ông lớn lên cực kì hợp với gu của bạn, đứng ở trước mặt bạn nói mấy lời âu yếm với bạn thì bạn có nhịn được không?
Không biết người khác như thế nào, nhưng cô thì không nhịn nổi.
Cho nên đôi tay nhỏ vươn ra, nắm lấy tay ai kia trực tiếp kéo người vào phòng: “Không phải anh nói muốn tâm sự sao? Đi, chúng ta vào phòng tâm sự.”
Nói chuyện sâu thì không được, nhưng nói chuyện nông cạn thì không có vấn đề gì cả.
Tần Dã:....
Có đôi khi anh cảm thấy mình là gà…..Nhưng mà so với vợ thì hình như anh chỉ là hạt thóc thôi.
Bị cô kéo thẳng vào phòng, nhưng thứ duy nhất chiếm lĩnh tâm trí anh lại là cảm giác mềm ấm của đôi tay nhỏ như không xương kia khẽ nắm lấy tay mình.
Đầu óc trống rỗng, dưới chân bước đi cũng rất hư ảo.
Đi thẳng vào phòng, Dung Yên lập tức buông tay ra.
Độ ấm trong tay nháy mắt biến mất không còn gì, làm cho Tần Dã nguyên bản còn đang kích động tức khắc cảm thấy mất mát kèm buồn bã.
“Vợ….”
“Qua đây, nói xem vì sao anh đã quay về rồi? Lại còn về vào buổi sáng?” Dung Yên chỉ vào cái ghế dựa, ra hiệu cho Tần Dã ngồi xuống.
Tần Dã:...
Chỉ như vậy?
Hỏi mỗi vậy thôi à?
Anh còn tưởng rằng…..Lỗ tai không nhịn được hơi nóng lên.
Hóa ra là do anh nghĩ nhiều.
Dung Yên nhìn anh đứng ngốc ở một chỗ bất động, bèn dứt khoát ra tay, kéo anh lại rồi ấn người ngồi xuống ghế.
“Lần này về rồi đến hôm nào thì đi?”
Tần Dã ngẩng đầu nhìn bộ dáng chính đáng, thật sự chỉ muốn kéo anh về phòng nói chuyện của vợ……Không hề có ý gì khác, đành phải ngậm ngùi thu hồi lại mấy suy nghĩ đen tối không nên có của mình về.
“Lần này anh đi theo mấy tiền bối trong viện hoàn thành một hạng mục, được nghỉ ngơi hai ngày, cho nên hai ngày này anh đều sẽ ở nhà. Hơn nữa mặc dù hai ngày sau phải quay về đơn vị nhưng mà buổi tối có thể về nhà ngủ.”
Dung Yên nghe anh nói vậy, đôi mắt không khỏi lóe lên: “Anh còn có thể về nhà ngủ? Đi đi lại lại…..Không phải quá xa rồi sao?”
Tần Dã cũng không giấu giếm cô: “Đạp xe đạp chỉ mất có 40 phút thôi.” Đương nhiên đây là khi anh đạp với tốc độ nhanh nhất.
Đi về không mất đến hai tiếng đồng hồ, chút thời gian này anh sợ gì chứ?
Điều duy nhất khiến anh bận lòng chỉ có chuyện không thể nhìn thấy mặt vợ anh mỗi ngày mà thôi.
Cả chuyện mỗi đêm không thể ôm vợ ngủ nữa.
Nếu đến hai thứ này mà cũng không có được…..Anh liền cảm giác nhân sinh không còn ý nghĩa nữa.