Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 469




Bên này Tần Chân có việc bận rộn đến hơn 10 giờ, mới vừa đến trước cửa nhà lúc đang chuẩn bị đi vào, anh ấy nghe thấy có tiếng gọi anh ấy, “Tần Chân.”

Tần Chân nghe thấy giọng nói này có chút quen, liền quay đầu lại, “Là anh à! Sao nửa đêm lại đến chặn tôi làm gì?”

Tề Ngạn tiến lên, “Không phải chặn anh, đúng lúc tôi tan làm về nhà, nhưng mà đúng là tôi đang tìm anh.”

Tần Chân kỳ lại, “Tìm tôi có chuyện gì?”

Tề Ngạn nhìn anh ấy một cái, hỏi: “Anh có biết hàng xóm ở bên cạnh nhà em họ của anh là ai không?”

“Cái này thì sao tôi biết được, đến đó vài lần cũng chưa gặp người nào, hơn nữa, không việc gì thì tôi hỏi thăm hàng xóm người ta làm gì?” Tần Chân nghi ngờ nhìn anh ấy, “Nửa đêm anh lại đi hỏi cái này…… Là hàng xóm đó có vấn đề gì sao?”

Tề Ngạn không trả lời anh ấy, mà hỏi lại: “Vậy anh có biết bên trái gian tứ hợp viện chính là Minh Lệ Bình ở không?”

Tần Chân vừa nghe thấy cái tên này thì mày anh ấy trực tiếp nhíu lại, “Anh nói là nhà của Minh Lệ Bình ở cạnh bên nhà Tần Dã sao? Chuyện này không thể nào! Nhà họ Minh sẽ mua một tứ hợp viện cho cô ta sao?”

Căn tứ hợp viện này lại không hề rẻ chút nào, lúc trước anh ấy dẫn theo Tần Dã đi mua cũng xem như là nhặt được của hời.

Tề Ngạn: “Anh đừng không tin, căn nhà đó chính là Minh Lệ Bình đang ở, tôi mới điều tra ra lúc tối.”

Tần Chân vô cùng chán ghét cái tên này đấy.

“Không đúng, anh điều tra cô ta làm gì?” Ngay sau đó anh ấy nheo mắt lại, “Chẳng lẽ cô ta tìm mấy người Tần Dã gây chuyện sao?”

Tề Ngạn cười nói, “Xem ra độ nhạy bén của anh không hề giảm, buổi tối, em họ và em dâu họ của anh giao đến đồn công an một chậu hoa trị giá 500 đồng, chậu hoa này lại do hàng xóm của họ tặng, lúc đó người nhận là mẹ vợ của em họ anh, bà ấy còn chưa kịp trả lại thì người đó đã đi rồi, vì thế em họ anh và vợ của cậu ấy mới đưa đồ đến đồn công an.”

Tần Chân nghe đến đây thì sắc mặt của anh ấy đã rất khó coi.

Hơn nữa anh ấy cũng nhận ra có gì đó không ổn.

“Có phải thứ này còn có vấn đề gì khác hay không?”

Tề Ngạn nhìn anh ấy với ánh mắt tán thưởng, “Không sai, theo như vợ của em họ anh nói…… Món đồ đó có khả năng gây vô sinh. Tuy nhiên, chúng tôi cũng không thể chỉ nghe lời từ một phía của cô ấy nên đã đưa đi xét nghiệm, phải chờ đến ngày mai mới có kết quả xét nghiệm.”

Lúc này mặt của Tần Chân đã đen kịt lại rồi.

Lửa giận trong lòng anh ấy đã lên tới cực hạn.

“Nếu là em dâu tôi đã nói vậy thì chuyện này chắc trăm phần trăm không chạy đâu được.”

Tuy là Tề Ngạn cũng thừa nhận như vậy, nhưng anh ấy nói phải có chứng cứ.

“…… Sao anh lại nói như vậy?”

“Y thuật của cô ấy rất tốt, viên thuốc bồi dưỡng cơ thể mà gần đây ông cụ nhà các anh uống…… Chính là do cô ấy điều chế, anh nói cô ấy sẽ phán đoán sai sao?”

Tề Ngạn:……?

Ông nội anh ấy uống thuốc bồi dưỡng cơ thể, vì anh ấy lo lắng nên đã trộm hai viên đi xét nghiệm, kết quả xác thực là không có vấn đề.

Phải nói đây là loại đặc biệt tốt cho cơ thể. Hơn nữa, sau khi ông cụ uống xong thì hiệu quả thực sự rất rõ ràng.

Hiện giờ ông cụ xem thuốc đó như là bảo bối.

Quan trọng nhất chính là sau khi biết anh ấy trộm đi hai viên thì gần như ông ấy luôn khóa chúng trong ngăn tủ.

“Y thuật cô ấy cao minh như vậy sao?”

Tần Chân hừ lạnh một tiếng, “Tin hay không thì tùy, dù sao ngày mai anh xem kết quả xét nghiệm là biết, đúng rồi, anh không nói với ai chuyện đi xét nghiệm đúng không?”

Tề Ngạn biết điều anh ấy muốn nói là người nhà họ Minh có biết hay không, vì thế liền lắc đầu, “Không có, chỉ có đồng chí trực ban buổi tối biết thôi.”

“Vậy chờ có chứng cứ rồi nói sau! Hiện giờ cứ như vậy đi.” Tần Chân không định làm ầm ĩ chuyện này vào tối nay.

Tề Ngạn cũng hiểu rõ ý của anh ấy, nhiều năm ăn ý cũng không phải là nói đùa.

“Vậy tôi về trước.”

Sau khi Tần Chân nhìn anh ấy đi rồi, lúc này mới bước vào sân.

Trong lòng anh ấy thật sự bực bội.

Rất muốn mắng người.

Người phụ nữ Minh Lệ Bình đó điên rồi sao? Tần Dã và vợ cậu ấy có liên quan gì tới cô ta chứ? Sao lại đem đồ bỉ ổi thâm độc đó cho người ta chứ?

Có phải cô ta bị bệnh nặng gì hay không?

Anh ấy hít sâu một hơi để kiềm chế cơn tức giận trong lòng.

Tuy nhiên, sau khi bình tĩnh một chút, anh ấy phát hiện có chỗ không ổn.

Minh Lệ Bình tự mình tặng đồ tới cửa…… Điều này tương đương với việc giao điểm yếu của mình vào tay người khác.

Cô ta lại ngu ngốc như vậy sao?

Cảm giác mọi chuyện không hề đơn giản.

****

Ngày hôm sau, sáng sớm thì Tần Dư đã dậy.

Cậu ấy nhìn về phía nhà bếp sáng đèn liền đi qua.

“Thím.”

“Cháu dậy vừa đúng lúc, mau ngồi xuống ăn gì đi.” Hôm nay mẹ Dung nấu nước đường trứng cho cậu ấy. Bà ấy còn hấp bánh bao, “Ăn chung với bánh bao thịt này cho no.”

“Cảm ơn thím.” Tần Dư cảm thấy thím giống như là mẹ ruột cậu ấy.

Cậu ấy thật sự thích gia đình này, khiến cậu ấy có cảm giác ấm áp chưa từng thấy.

“Chuyện này có gì phải cảm ơn, cháu mau ăn đi, thím gói thêm cho cháu mấy các bánh bao khác.”

“Thím, cái này không cần, trời nóng như vậy thì rất dễ hư, hơn nữa anh họ cháu nói là đồ ăn trong quân đội đủ no rồi! Nghe nói sau khi ăn xong còn có chút trái cây.”

Mẹ Dung:……

Đứa nhỏ này sẽ không bị anh họ cậu ấy lừa chứ?

Nói đảm bảo no là tin, sau khi ăn xong còn được ăn trái cây? Chỗ nào tốt như vậy.