Không phải hôm nay hai người này mới kết hôn và chuyển đến nhà mới sao? Vì sao không đi động phòng, ngược lại lại chạy đến đồn cảnh sát bọn họ chứ?
Tần Dã lặp lại những lời vợ anh vừa nói lúc nãy một lần nữa.
Tề Ngạn có chút sửng sốt.
Sau đó anh ấy đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc đi đến trước mặt hai người, anh ấy nhìn vào chậu cây.
Có lẽ những người khác không hiểu rõ, nhưng Tề Ngạn lớn lên ở đại viện, lại có hiểu biết rộng rãi, ngay lập tức anh ấy nhận ra rằng chậu cây này có trị giá ít nhất là năm trăm đồng.
Không vì lý do nào khác, bởi vì cha anh ấy cứ nhắc mãi, nhưng lại nói đắt quá nên không mua.
“Anh nói nhà bên cạnh tặng cho anh chậu cây này sao? Nhà bên cạnh là ai? Hơn nữa còn có chôn gì đó trong đất à?”
Dung Yên: “Tôi không biết nhà bên cạnh là ai, nhưng trong đất có thứ gì đó, anh có thể đào ra xem thử.”
Lúc này, Tần Dã đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Cô gái kia có lẽ họ Minh...”
Còn tên cô ta là gì, lúc đó anh không để ý nhiều, cho nên cũng không nhớ.
Anh vừa nói những lời này, Dung Yên liền nhìn sang hỏi: “Anh biết cô ta à?“
Tần Dã sợ vợ hiểu lầm, cho nên vội vàng giải thích: “Lần trước anh đến tứ hợp viện dọn dẹp, cô gái này đã xuất hiện một lần, hình như cô ta cũng có nói tên của mình, nhưng lúc đó anh lại không để ý đến cô ta… Người mẹ nói lúc tối chắc là cô ta rồi.”
“Anh hoàn toàn không để tâm chuyện này, cho nên không nói cho em biết.”
“Vợ à, anh không có ý giấu em đâu.”
Nếu không phải tối nay xảy ra chuyện này thì anh hoàn toàn không nhớ ra chuyện đó rồi.
Dung Yên nhìn vẻ mặt sốt ruột của anh, nhướng mày cười nói: “Không nhớ thì không nhớ, em cũng có nói gì đâu.”
Tề Ngạn ở bên cạnh:......
Chậc, hình như em họ của Tần Chân rất sợ vợ mình! Không hổ là người có cùng dòng m.á.u với Tần Chân... Cả hai đều là những kẻ hèn nhát sợ vợ.
“Tôi sẽ điều tra người này là ai, chúng ta xem thử trong đất có gì trước đã.” Họ Minh... Nếu đoán đúng, chẳng lẽ là người phụ nữ điên khùng kia của nhà họ Minh sao?
Suy nghĩ lại, khả năng cũng rất lớn.
Nhưng sao người phụ nữ điên này không đối phó Tần Chân, mà lại trêu chọc người em họ mới về nhà của anh ấy chứ?
Chẳng lẽ người phụ nữ điên này không thể trả thù Tần Chân, cho nên mới giơ móng vuốt về phía em họ của Tần Chân sao?
Dung Yên nhìn anh ấy một cái, sau đó gật đầu.
“Anh đào đi!”
Lần này cô không để Tần Dã đào nữa.
Tề Ngạn nhìn Tiểu Vương nói: “Cậu đi tìm dụng cụ đi, chỉ cần có thể đào là được.”
Tiểu Vương lập tức đáp lại một tiếng, sau đó liền đi ra ngoài.
Lúc này Tề Ngạn mới ngẩng đầu nhìn hai người: “Sao hai người lại biết trong đất có thứ gì đó? Là ai phát hiện ra?“
“Tôi, tôi biết y thuật, tôi có chút mẫn cảm với một số loại dược vật gì đó, tuy rằng mùi rất nhẹ, nhưng vẫn có thể ngửi ra được.”
Tề Ngạn: “……”
Ngửi ra được sao? Chẳng phải cái mũi này còn mạnh hơn cả mũi chó sao?
Anh ấy chưa kịp hỏi đó là cái gì thì đã thấy Tiểu Vương quay lại.
“Cái này được không?”
Một cái xẻng nhỏ.
“Được.” Tề Ngạn cầm lấy xẻng nhỏ, sau đó chậm rãi, cẩn thận đào từng chút đất ra ngoài.
Năm phút sau, có thứ gì đó xuất hiện ở đáy chậu.
Tề Ngạn lấy nó ra, cẩn thận xem xét: “Đây là cái gì?”
Dung Yên không lại gần, nhưng đôi mắt cô đang cẩn thận nhận diện.
Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Đây là một nhánh dược liệu được ngâm trong nước thuốc, nếu em ngửi không lầm thì dược tính của thứ này rất bá đạo, nếu ngửi ba tháng có thể khiến người ta bị vô sinh.”
Ngay khi cô nói điều này thì tất cả mọi người có mặt đều bị sốc.
Đặc biệt là Tần Dã, anh nhanh chóng kéo vợ mình ra phía sau.
“Vợ, em tránh xa ra một chút.”
Lúc nãy khi đến đồn cảnh sát, vợ anh đã ôm thứ này suốt cả đường, chuyện này sẽ không sao đó chứ?