Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 459




"Mẹ, tại sao lại không cho chúng con ra ngoài? Bởi vì mẹ sợ chúng con sẽ đến nhà anh cả sao?" Dung Văn Trạch rất tức giận.

Uổng công ông ta cho rằng mẹ ông ta chỉ nghĩ cho ông ta, nhưng mà bây giờ xem ra……Bà lão vẫn hướng về gia đình anh cả.

Bà Dung ngồi ở trong sân, nâng mí mắt lên, thẳng thắn thừa nhận, "Đúng vậy, mẹ không muốn cho con đi."

"Tại sao lại không cho con đi? Con là bác hai của nó, nếu không có Mạn Mạn nhà con, nó có thể gả tốt như vậy sao?" Dung Văn Trạch nghĩ lại thì rất tức giận.

Tìm được một người đàn ông tốt như vậy ở nông thôn, nếu như không phải nhờ Mạn Mạn nhà ông ta… Dung Yên có thể tìm được sao?

Lần trước còn chưa giải quyết xong việc này đâu!

Nếu gả tốt như vậy, thì trong đó cũng có công lao của Mạn Mạn nhà ông ta, nói như vậy, thì ân ân oán oán trước kia cũng nên xóa bỏ rồi chứ?

Cũng phải mời nhà bọn họ tham gia tiệc rượu chứ?

Cũng không biết cọng dây thần kinh nào của bà lão bị sai rồi. Mình không đi thì cũng thôi, thế mà còn ngăn cản không cho ông ta đi.

Đầu óc có phải bị hỏng rồi không? Cơ hội tốt như vậy mà còn không cho đi?

Bà Dung lạnh lùng liếc nhìn người đang đứng cách đó không xa nhưng lại không nói tiếng nào, bà ta cười lạnh một tiếng, "Dựa vào nó? Mặt của con cũng chỉ lớn chừng thế, mà sao lại dày như vậy?"

Đêm qua bà ấy trở về nằm trên giường……Càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.

Cái con bé Dung Mạn Mạn c.h.ế.t tiệt kia thật sự muốn đẩy bà ta!

Vậy cái con bé c.h.ế.t tiệt này muốn bà ta c.h.ế.t phải không?

Nếu như là sự thật, vậy tâm địa của con bé này cũng quá ác độc rồi.

Dung Mạn Mạn nhìn thấy ánh mắt của bà lão liếc lại đây……Đặc biệt là cái liếc mắt này không có ý gì tốt thì cô ta không khỏi chột dạ vài phần.

Chẳng lẽ……Bà lão còn nhớ rõ chuyện tối hôm qua?

Nghĩ đến đây, cô ta lại càng không dám nhìn thẳng.

Bà Dung nhìn bộ dáng chột dạ này của cô ta thì càng thêm chắc chắn về phán đoán của mình.

Hóa ra, đêm hôm qua cũng không phải là do già cả nhìn lầm rồi……Con bé c.h.ế.t tiệt này là thật sự muốn đẩy bà ta xuống.

Lửa giận trong lòng lập tức bốc lên.

Bên tai còn truyền đến tiếng lải nhải của thằng con thứ hai:

"Mẹ, con và anh cả là hai anh em duy nhất của cha, bây giờ cả gia đình anh cả đã phát đạt, chẳng lẽ anh ấy giúp đỡ chúng ta một chút thì không nên sao? Cho dù không nâng đỡ con thì cũng phải nâng đỡ mấy cháu trai của mẹ chứ! Bọn họ chính là căn cơ của nhà họ Dung chúng ta."

"Bọn họ mới là hy vọng và huy hoàng của nhà họ Dung."

Trước kia bà Dung rất thương mấy đứa cháu trai, dù sao bà ta vẫn trọng nam khinh nữ, đến tận bây giờ cũng không có thay đổi.

Nhưng mà nghĩ đến thằng con trai cả đã cách lòng với bà ta……Cũng không biết là do số tuổi của mình đã lớn hay là do lời nói của thằng cả ngày hôm đó, làm trong lòng bà ta có chút hối hận.

Dù thế nào đi nữa, thằng cả vẫn chui ra từ bụng bà ta, thế mà bà ta lại hợp sức với thằng thứ hai và cháu gái xém chút nữa làm tức c.h.ế.t người đang sống sờ sờ.

Bà ấy có chút không thể thừa nhận, hơn nữa từ ngày bị con trai giận thì mỗi buổi tối bà ta đều mơ thấy ông chồng đã chết.

Mỗi đêm ông chồng đã c.h.ế.t đều mắng bà ta……Như thế này thì ai có thể chịu được?

"Nếu đã có bản lĩnh như vậy thì vội vàng đi như thế làm gì? Dựa vào chính mình không được sao? Được rồi, bọn họ đã đoạn tuyệt quan hệ với các người rôi, dù sao thì đi cũng không được gì!"

Dung Văn Trạch: ……

"Mẹ, có phải mẹ còn giận anh cả không? Vậy bây giờ chúng ta đi tìm anh ấy, không phải càng tốt à?"

"Đúng vậy, mẹ giận bọn họ, nếu bọn họ đã không nhận mẹ thì mẹ cũng không nhận bọn họ, dù sao mẹ cũng không đi thì các con cũng không được đi."

Dung Văn Trạch: "......"

Có phải bà lão đang quậy phá không?

Nhưng mà ông ta không có biện pháp nào đối với bà ta.

Hít sâu một hơi, "Không đi thì không đi."

"Đúng rồi!" Bà Dung híp mắt nhìn về phía ông ta, "Tại sao con lại biết vị trí nhà mới của bọn họ?"

Dung Văn Trạch cũng không có gạt bà ta, "Là Mạn Mạn nói."

Bà Dung vừa nghe, liền quay đầu nhìn về phía Dung Mạn Mạn, "Làm sao cháu biết được."

Sắc mặt Dung Mạn Mạn cứng đờ, sao cô ta có thể quên đừng bảo ba mình nói ra cô ta chứ?

Còn không đợi cô ta nghĩ xem nên trả lời như thế nào, giọng nói bén nhọn của bà Dung lại vang lên, "Cháu đi theo dõi bọn họ sao?"