Dung Yên đi mở cửa, sau khi Tần Dã đi ra ngoài, cô liền nằm xuống giường của mình.
Đáng tiếc lúc này không có điều hòa, nếu có điều hòa thì cô nhất định sẽ lắp một cái.
Cả nhà bận việc đến gần trưa, mới có người đề nghị đi về.
Lúc này Dung Yên mở miệng nói: “Hay là vậy đi, đang lúc giữa trưa nóng quá, hay là chúng ta đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa?”
Mẹ Dung là người phản đối đầu tiên: “Muốn đi thì mọi người đi đi, mẹ không đi. Về nhà uống canh đậu xanh và màn thầu, mẹ thấy vậy cũng rất tốt.”
Dung Văn Minh cũng không muốn đi: “Mấy đứa con đi đi! Cha đi với mẹ con về nhà uống canh đậu xanh.”
Tần Dư cũng vội vàng nói: “Em cũng về nhà ăn.”
Tần Mai càng không phải nói, cô bé thích ở nhà hơn là đến tiệm cơm quốc doanh.
Hơn nữa, cô bé cảm thấy đồ ăn thím nấu cũng không thua kém gì những đầu bếp trong tiệm cơm quốc doanh.
Dung Yên vốn muốn để cho mẹ cô thoải mái chút nên mới đề nghị như vậy, nếu như người nào người nấy đều không muốn đi thì thôi vậy.
“Đi thôi! Về nhà.”
Tần Dã nhìn vợ rồi nói: “Vợ, anh có thể đi cùng em.”
Dung Yên lắc đầu: “Thôi vậy, chúng ta về nhà nằm đi! Nóng quá.”
Thế là cả nhà về nhà, lần này bọn họ bắt xe buýt về.
Khi đi vào ngõ, Tần Dư mắt tinh liền nói rằng: “Thím, hình như có người ở trước cửa nhà chúng ta.”
Ngay khi cậu bé nói điều này, mọi người đều nhìn về phía cửa nhà.
Mẹ Dung cũng nhận ra người đó: “Là Dung Mạn Mạn à? Cô ta lại đến cửa nhà mình làm gì?” Giọng điệu của bà ấy thật sự không tốt.
Thấy người này, bà ấy cảm thấy vô cùng phiền lòng.
Chẳng phải hai gia đình đã thống nhất không qua lại với nhau cho đến khi c.h.ế.t rồi sao?
Tại sao bọn họ cứ dây dưa hết ngày này đến ngày khác vậy?
Dung Văn Minh nhìn thấy vẻ mặt tức giận của vợ, vội vàng nói: “Bà tức giận gì chứ? Chúng ta đến đuổi cô ta đi không phải là được rồi sao?”
Mẹ Dung phớt lờ ông ấy.
Bà ấy sải bước về phía cửa nhà mình.
Những người khác lập tức đi theo.
Cùng lúc đó, Dung Mạn Mạn cũng nhìn thấy cả nhà bọn họ trở về, lập tức nở nụ cười vui vẻ.
Phải biết rằng cô ta đã ở đây gần nửa tiếng đồng hồ, cô ta sắp nóng c.h.ế.t rồi đó.
Nếu bọn họ còn không quay lại, vậy thì cô ta phải về trước, nếu không cô ta sẽ bị cảm nắng.
May mắn thay, cuối cùng bọn họ đã trở lại.
Cô ta nhanh chóng tiến tới nói: “Thím...” Giọng nói lộ ra vui mừng, những người không biết còn tưởng rằng quan hệ giữa hai người rất tốt!
Mẹ Dung nhìn người đã khiến con gái bà ấy phải về nông thôn, bà ấy không ưa cô ta chút nào.
Hơn nữa, bà ấy cũng không hề hòa nhã với Dung Mạn Mạn, “Cô lại đến trước cửa nhà tôi làm gì?”
Dung Yên đang chậm rãi bước đến, cô chú ý tới chữ “lại”, không nhịn được mà nhướng mày... Chẳng lẽ hai ngày này, cả nhà Dung Văn Trạch đã đến nhà cô rồi sao?
Sao không có ai nói chuyện này với cô vậy?
Dung Mạn Mạn nhìn thấy Tần Dã đang đi đến, tim đập nhanh hơn hai giây.
Nhìn ở khoảng cách gần như vậy...anh ấy trông đẹp trai thật đấy!
“Này, cô đang nhìn gì thế? Mau nói đi, nói xong thì mau cút đi.”
Dung Mạn Mạn lập tức không dám nhìn lung tung nữa, đôi mắt đỏ hoe, “Thím, cháu biết thím không muốn gặp cháu, nhưng… cháu thành thật xin lỗi. Lúc trước cháu còn nhỏ, ngu dốt nên đã phạm sai lầm.. Bây giờ cháu thành tâm ăn năn, cháu muốn xin lỗi Yên Yên, chị xin lỗi, Yên Yên.”
Khi Dung Mạn Mạn nói điều này, cô ta khom lưng cúi đầu với Dung Yên.
Dung Yên nhìn động tác của cô ta, không khỏi nhướng mày... Cô ta muốn làm gì vậy?
“Muốn tôi tha thứ cho cô à! ”Cô lười biếng mở miệng: “Thật ra không phải là không thể.”
Khi Dung Mạn Mạn nghe thấy điều này, đôi mắt của cô ta ngay lập tức sáng thêm mấy phần, khuôn mặt cô ta tràn đầy sự kinh ngạc.
“Yên Yên, em thật tốt bụng...”
Dung Yên cười lạnh: “Đừng nóng vội! Tôi còn chưa nói xong! Nếu cô muốn được tôi tha thứ thì cũng không phải là không thể. Cô đánh gãy răng cửa của mình trước đi! Sau đó tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Nụ cười của Dung Mạn Mạn lập tức cứng lại, cô ta ngơ ngác hỏi lại: “Đánh gãy răng cửa à?”
Dung Yên gật đầu: “Ừ.”
Dung Mạn Mạn khẳng định mình không nghe lầm, trong lòng không thể tin được, sao con tiện nhân này có thể hung ác như vậy? Có phải không muốn cô ta được sống tốt không vậy?
Cô ta gượng cười và nói, “...Yên Yên, em, em đừng đùa nữa.”
Dung Yên hừ một tiếng, “Cô cho rằng tôi đang nói đùa sao? Được rồi, nếu cô không muốn thì đừng chặn cửa nhà tôi.”