Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 361






Thật ra còn có cả nhân viên bảo vệ tìm người giúp nữa, bởi vì sau khi Dung Yên lên xe lửa, trừ bỏ mua vé bổ sung thì còn nói với nhân viên bảo vệ về việc mình hoài nghi có bọn buôn người trên xe lửa.

Đương nhiên, trọng điểm là hoài nghi, có thể giúp đỡ tìm thì tốt nhất, còn nếu không thể giúp đỡ tìm thì cũng không sao, dù sao bản thân cô cũng không thể xác định được.

Nhưng mà sau khi lên xe lửa, cô vẫn tìm một chỗ ngồi để vẽ lại chân dung của bọn buôn người đưa cho nhân viên bảo vệ, hy vọng bọn họ có thể giúp đỡ mình.

Đương nhiên, vì không rút dây động rừng nên lúc nhân viên bảo vệ điều tra rất là cẩn thận.

Mỗi khi có người lên xe và xuống xe cũng nhờ tiếp viên chú ý người khả nghi.

Việc tìm người của Dung Yên có độ khó khăn rất cao, dù sao hiện tại đã là buổi tối, mỗi cái thùng xe đều quá tối tăm.

Nhưng mà cô không tìm cũng không được.

Dựa theo hiểu biết của cô thì hai giờ nữa là sẽ tới trạm xe tiếp theo, nếu như cô không tìm được người trong hai giờ này thì rất có khả năng những người đó sẽ ra trạm ở trạm tiếp theo.

Nếu như vậy thì cực kỳ phiền toái.

Đương nhiên, cũng có một nửa khả năng là bọn buôn người không có ở trên xe lửa này.

Nhưng mà cô có một loại trực giác…… là người đang ở trên xe lửa này.

Tìm tòi từng thùng xe một là một việc không hề đơn giản, bởi vì có một số thùng xe có rất nhiều người. Có một số người mua vé xe đứng, tới khi buổi tối bọn họ liền nằm ngang dọc ở trên lối đi.

Dung Yên thật sự cảm thấy không có chỗ đặt chân.

Sao lại có nhiều người như vậy?

Có rất nhiều người, hơn nữa ánh sáng trong xe lại tối, rất nhiều lần, Dung Yên đều không biết đặt chân ở đâu, thiếu chút nữa đã dẫm lên những người đó.

Cứ tìm lung tung như thế cũng không phải cách hay, nhưng mà không tìm cũng không được.

Ít nhất phải tìm từng thùng xe trước đã, nếu không người thật sự đang ở trên xe lửa mà không tìm ra, đợi tới sau này sẽ càng khó tìm hơn.

Dù sao thời đại này có internet không phát triển, cả nước lớn như vậy, muốn tìm một người quả thực là khó như lên trời.

Cả một cái xe lửa này có 18 cái thùng xe, 10 cái thùng xe phía trước đã được cô tìm qua, từ lúc mới lên xe cô đã nhìn rất cẩn thận, vẫn không có tung tích gì.

Cho nên tiếp theo cô cần phải tìm kiếm 8 thùng xe còn lại.

Quan trọng nhất chính là thời gian cấp bách.

Đáng tiếc chính là khi cô điều tra xong mấy cái thùng xe cuối cùng thì vẫn không tìm được người, điều này làm cho cô phải nhíu mày…… Chẳng lẽ thật sự không có ở trên xe lửa này?

Nghĩ đến đây, cô chuẩn bị tìm lại từ đầu, dù sao hiện tại đang là buổi tối nên có rất nhiều người nằm bò ra ngủ.

Gặp được nhân viên bảo vệ trong một thùng xe, ánh mắt hai người nhìn nhau, sau đó liền đi tới chỗ nối tiếp của hai thùng xe.

“Đồng chí Dung, cô có phát hiện gì không?”

Dung Yên lắc đầu, “Không có.”

Nhân viên bảo vệ muốn nói là có phải không có ở trên chuyến xe lửa này hay không? Nhưng mà cuối cùng anh ấy cũng không nói ra, mà nhắc nhở một chuyện khác, “Còn nửa giờ nữa là sẽ tới trạm tiếp theo đấy”

Dung Yên gật đầu, “Tôi biết rồi, mong anh nhờ các tiếp viên chú ý người xuống xe, nếu phát hiện người khả nghi thì nhất định phải giúp tôi cản trở”

Nhân viên bảo vệ lập tức nói: “Điều này là đương nhiên”

“Vậy được, tôi đi trước đây” Cô cần phải nhanh chóng đi tìm lại một lượt xem có để sót chỗ nào không……

****

“Hai người cũng xuống trạm này sao?” Hồ Lê có chút tò mò hỏi.

“Đúng vậy, hai người cũng vậy à?” Trong mắt người phụ nữ kia hiện lên một tia sáng, tầm mắt của bà ta còn dừng ở trên khuôn mặt thanh tú của Hồ Lê.

Trong lòng có một ý tưởng.

Dù sao người làm nghề này của bọn họ không phải là mong bắt được càng nhiều cô gái trẻ càng tốt sao? Chỉ cần không quá xấu là được.

“Vậy thì thật trùng hợp, hay là lát nữa chúng ta đi cùng nhau?” Cô gái trẻ tuổi kia căn bản không biết thế gian hiểm ác.

.....

Không bao lâu sau, xe lửa đến trạm.

Bốn người cùng nhau chen xuống xe.

Còn Dung Yên tìm kiếm ở trên xe lửa không có kết quả, cô cũng đang đứng ở vị trí ra vào của một cái thùng xe.

Vốn dĩ cô không hề chú ý tới mấy người này, chủ yếu là đèn trên xe tối tới mức ngay cả khuôn mặt cũng không nhìn rõ lắm.

Nhưng mà khi cô nhìn thấy mọi người xuống xe hết liền thất vọng chuẩn bị lên xe thì đột nhiên dẫm phải cái gì đó, cô theo bản năng cúi đầu xuống nhìn thoáng qua.