Lúc nãy ở trên đường, vì không muốn làm phiền đến Thiết Ngưu lái xe, ông ấy cũng không có hỏi nhiều, bây giờ nhìn thấy Tần Dư, tất nhiên là phải hỏi cho rõ ràng.
Dù sao ông ấy cũng không thể giống một con ruồi nhặng bay đi khắp nơi tìm người.
Tần Dư kể lại tình huống lúc đó một lần... Điều này khiến Dung Văn Minh vô cùng tức giận, kẻ bắt cóc quả nhiên đã mai phục sẵn.
"Nhất định không phải lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy các cháu……Tất nhiên là đã lên kế hoạch từ trước, chắc là đã đi theo các cháu vài ngày. Lúc đó cháu không có cảm giác khác thường gì sao?"
Tần Dư khịt mũi một chút, giọng nói ra toàn là âm thanh nức nở, "Cháu không có……Nếu như có thể cảm giác được có người đi theo chúng cháu thì cháu sẽ không để cho em gái bị bọn họ bắt đi……."
Bây giờ cậu ấy rất hận bản thân mình, nếu như trước kia ra đường chú ý một chút, để ý tình huống bốn phía, thì cũng không đến nỗi xảy ra việc như hôm nay.
Cậu ấy không xứng đáng làm anh.
"Được rồi, cháu đừng buồn, việc tìm người cứ giao cho người lớn, đúng rồi, cháu đã ăn cơm chưa?" Dung Văn Minh nhìn thấy bộ dáng đau lòng này của cậu nhóc, cảm thấy chắc là vẫn chưa ăn cơm.
Thiết Ngưu lập tức nói: "Cậu ấy vẫn chưa ăn cơm, lúc trước muốn cho thằng nhóc ăn, mà thằng nhóc không ăn một miếng nào”
Tần Dư dùng giọng mũi nói một câu, "Cháu không ăn nổi……"
Em gái cậu ấy mất tích, làm sao cậu ấy có thể ăn cơm.
Dung Văn Minh xoa đỉnh đầu cậu ấy, “Phòng bếp có đồ ăn không? Nếu không còn thì chú nấu cho cháu, cháu vẫn phải ăn cơm, nếu không thì cả nhà sẽ lo lắng cho cháu”.
Sau đó lôi kéo tay cậu ấy đi về hướng phòng bếp.
***
“Cậu nói lão tam sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Anh ta rất quen thuộc với ngọn núi kia, chắc là sẽ không có việc gì. Chúng ta đừng nói chuyện này, lỡ như bị người khác nghe được.” Người đàn ông này cũng chính là người đã bị Tần Dư cắn một cái trên cánh tay.
Mà người phụ nữ kia cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, cũng không phải là bà lão lúc trước.
Còn người đang nằm trên đùi bà ta là Tần Mai.
Mấy người bọn họ là một nhóm, sau khi bắt được người thì tách ra hành động riêng lẻ, mà người phụ nữ này sẽ tiếp ứng ở ga tàu hỏa.
Còn mấy người khác là đi cản trở tầm mắt của đám tìm người, làm cho bọn họ thuận lợi chạy lấy người.
Người phụ nữ thấy vậy, cũng không nhiều lời, dù sao thì trên xe lửa cũng không phải là nơi có thể nói chuyện.
Bỗng nhiên, bà ta cảm thấy người đang nằm trên đùi ngã xuống đất, cả người bà ta đều cứng lại, sắc mặt có chút khó coi.
Hạ giọng nói với người đàn ông ngồi đối diện: “Hình như con bé sắp tỉnh lại.”
Theo lý thuyết, không thể tỉnh lại vào lúc này? Con nhóc này bị nhờn thuốc sao?
Người đàn ông nghe thấy lời này, sắc mặt của ông ta cũng thay đổi, “Vậy bà còn chờ cái gì?”
Ý bảo bà ta hãy dùng thêm thuốc.
Người phụ nữ lập tức nói: “Ở chỗ của ông!”
Nếu không phải hai người này ngồi ở chỗ đi vệ sinh thì bọn họ cũng không thể nói chuyện mà không kiêng nể như vậy.
Người đàn ông nhớ tới điều này, đôi mắt nhìn về bốn phía, thấy mọi người đều đã ngủ, vì vậy lấy ra một cái khăn tay từ trong túi áo mình.
Ông ta đưa mắt ra hiệu với người phụ nữ.
Người phụ nữ nhận lấy khăn tay, bà ta làm như không có chuyện gì mà lấy khăn tay che lại miệng Tần Mai một lúc.
Sau đó gật đầu với người đàn ông, tỏ vẻ đã thành công.
Vừa đúng lúc này, cặp nam nữ trẻ tuổi ngồi cùng buồng với bọn họ cũng đi vệ sinh trở lại.
Bọn họ ngồi xuống.
“Dì, mọi người không ngủ sao?” Hồ Lê có chút kỳ quái nhìn về phía mấy người ngồi cùng.
Người phụ nữ nở một nụ cười, “Chúng tôi không ngủ được.”
Lúc Hồ Lê lên xe đã nghe thấy hai người này mang con gái vào trong thành phố chữa bệnh, cho nên cảm thấy bọn họ ngủ không được cũng là chuyện bình thường, dù gì cũng đang lo lắng cho con gái.
“Chị dâu, tôi thấy con gái của chị nằm trên đùi chị ngủ cũng được một thời gian dài rồi, chân của chị nhất định đã tê rần, chị để cho con gái nằm trên đùi tôi đi, tôi không sao đâu.”
Cô gái rất tốt bụng, làm người cũng đặc biệt nhiệt tình.
Người phụ nữ nghe được những lời này, bà ta lập tức từ chối, “Không cần, tôi không sao đâu, cô cứ ngủ đi.”
Hồ Lê nghĩ rằng bà ta ngại ngùng, vì vậy nên nói thêm: “Chị cứ để cho con gái chịu nằm trên đùi tôi nửa tiếng cũng được, như vậy chân của chị cũng có thể bớt tê hơn, sau khi hết tê lại bế con gái trở về.”
Làm sao bà ta có thể làm như thế, “Thật sự không cần.”
Hồ Lê thấy vậy, cũng không khuyên nữa, “Vậy được rồi.”
……
Mà lúc này Dung Yên cũng đã lên xe, nhưng mà cô không có ở trong khoang xe kia.
Không thể không nói rằng, phương hướng của Dung yên rất chính xác.
Sau khi cô đi vào ga tàu hỏa, vừa đúng lúc có một đoàn xe lửa đang đậu ở đó, hơn nữa sắp xuất phát, cho nên trong một giây cuối cùng, cô quyết đoán lên xe, cũng đã tìm tiếp viên để mua phiếu.
Lúc này, đang tìm người ở trong xe lửa.