Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 341




“Cái gì vui với không vui, sao con không ngăn thằng bé lại hả? Dù sao hiện tại nhà mình đâu có thiếu tiền, không cần thằng bé ban ngày đi làm mệt rồi buổi tối còn phải lên núi đi săn, nhỡ làm nhiều mệt quá lăn ra ốm thì phải làm sao?” Mẹ Dung có hơi lo lắng.

“Mẹ, chuyện này mẹ đừng quản nữa, anh ấy muốn kiếm tiền, đó là biểu hiện tích cực muốn tiến về phía trước, con cản anh ấy làm gì? Hơn nữa anh ấy còn trẻ, thân thể tốt lắm, không ốm được đâu, nếu ốm thật đã có con lo rồi. Mẹ quên con rồi à? Con có thể chữa bệnh đấy nhé.”

Mẹ Dung:....

Sao con nhóc này lắm ngụy biện thế nhỉ.

Lúc này, Dung Văn Minh cũng đi ra, hiển nhiên ông cũng nghe được đoạn đối thoại của hai mẹ con.

“Tôi cảm thấy Yên Yên nói rất đúng, đàn ông có chí tiến thủ là chuyện tốt, không cần cản trở.” Dung Văn Minh cũng là đàn ông, đương nhiên ông càng hiểu rõ được loại tâm tình này của Tần Dã.

Chắc hẳn là muốn kiếm thật nhiều tiền.

Mẹ Dung nhìn hai cha con đứng về một phe, không nhịn được trợn mắt trắng: “Được rồi, hai người có lý!”

Dung Văn Minh lập tức bổ sung một câu: “Thực ra ngày thường ở nhà bà có thể nấu ít món ngon cho thằng bé bồi bổ mà.”

Mẹ Dung: “Tôi còn cần ông nhắc sao? Con rể của ai người nấy xót.”

Dung Văn Minh nghe được lời này, không khỏi cười.

“Được rồi mẹ về phòng đây, hai cha con muốn làm gì thì làm.” Bà làm xong việc nhà rồi, sáng mai còn muốn dậy sớm nữa, nên bà phải đi ngủ sớm mới được.

Dung Yên cũng muốn quay về phòng, liền chào: “Ba mẹ ngủ ngon.”

Bên này Tần Dã đi lên núi, có lẽ ông trời muốn chiếu cố anh, không để anh đi uổng chuyến nào, cho nên vận may khá tốt, vừa đi sâu vào trong đã nghe thấy tiếng lợn rừng.

Sau đó anh lập tức dùng gậy đánh chết.

Được hai cái đầu lợn rừng xong liền bỏ qua mấy con còn nhỏ.

Nhưng mà hai con lợn có chút to, vác xuống núi thật sự có hơi khó khăn.

Tần Dã đi được một lát, sau đó quyết đoán bỏ xuống, chạy đi đào một cái hố to, sau đó bỏ một con lợn rừng vào đó, tránh để dã thú khác ngửi thấy mùi m.á.u lại mò đến ăn.

Còn một con thì bị anh trực tiếp vác lên quay trở về nhà.

Sau đó quay lại mang nốt con lợn rừng kia về……Chờ đến lúc anh đặt con thứ hai xuống sân, thời gian cũng đã qua nửa đêm.

Tần Dã cảm thấy mùi m.á.u tươi có hơi nồng, nếu cứ để trong sân rồi người khác ngửi thấy cũng không tốt.

Suy nghĩ, anh bèn quyết định mang lợn rừng đi lên trấn trên.

Nhưng mà, anh phải đi vào nhà lấy chìa khóa sân ở trên trấn.

Lúc đi vào không bật đèn, anh cẩn thận đi tới…..Giây tiếp theo, đèn trong phòng vụt sáng.

“Anh về rồi sao? Săn được thú to à?” Dung Yên ngủ không sâu, lúc Tần Dã quay về cô có nghe thấy tiếng, chỉ là lười ra ngoài xem.

“Ừm, được hai con lợn rừng, anh muốn mang lên trấn trên….” Chắc đêm nay sẽ không về.

Dung Yên nghe thấy anh săn được hẳn hai con lợn rừng, cả người liền tỉnh táo lại, trách không được trước đó cô nghe thấy động tĩnh 2 lần.

Trực tiếp ngồi dậy từ trên giường: “Nửa đêm nửa hôm đi giao hàng, anh bị ngốc hả? Chẳng lẽ anh quên em có không gian rồi sao? Để em giúp anh cất đi, vừa vặn ngày mai em cũng có việc đi lên trấn.”

Tần Dã thực ra vẫn chưa quen lắm với việc vợ mình có siêu năng lực gì đó.

Mặc dù vợ nói với anh rằng sẽ không tổn thương cơ thể, nhưng mà anh vẫn có chút lo lắng.

“Vợ ơi anh không sao, hơn nữa anh quay về động tĩnh cũng không nhỏ, nhỡ may cha mẹ ở bên kia biết…..”

Chuyện không gian chỉ có hai vợ chồng anh biết được.

“Nếu cha mẹ biết thì đã dậy xem lâu rồi, được rồi, đừng nhiều lời nữa, để em ra nhìn xem.” Dung Yên mặc quần áo lên xong thì đi xuống giường.

Thời điểm cô ra đến bên ngoài, liếc mắt liền nhìn thấy hai con lợn rừng to đùng.

Khóe miệng co giật, đúng là to thật.

Không nói nhiều, tay nhỏ vung lên lập tức thu hai con lợn vào trong không gian.

Tần Dã:....

Cái loại đột nhiên biến mất thần kì như vậy…..Quả thực anh vẫn chưa thể quen nổi.

Dung Yên dùng tay vỗ nhẹ Tần Dã đang sững người, nhẹ giọng: “Được rồi, anh mau đi tắm rửa đi! Trên người toàn là mùi m.á.u thôi, tắm xong đi ngủ, mai còn dậy sớm nữa.”

Tần Dã gật đầu: “Được.”

Dung Yên vào nhà, Tần Dã đi lấy quần áo sạch xong thì vào phòng tắm.

Chờ anh tắm xong đi về phòng, Dung Yên còn chưa ngủ.

“Sao lại không ngủ?”

Vừa hỏi anh vừa nằm xuống giường đất.

Sợ mình mới tắm ra còn đang nhiễm hơi nước lạnh nên không dám nhào qua ôm Dung Yên.

Dung Yên thầm nghĩ, đã bị đánh thức rồi sao có thể ngủ tiếp được chứ.

Nhưng ngoài miệng lại trêu chọc một câu: “Chờ anh đấy, không có anh ở bên em không ngủ được.”