Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 337




Tần Dã mặc kệ chuyện xảy ra ở đồn công an, anh đạp xe đạp tới trạm máy móc nông nghiệp, từ xa đã thấy Thiết Trụ đang đứng đó nhìn, sau khi nhìn thấy anh, Thiết Trụ nhanh chóng chạy tới.

“Tần Dã, cuối cùng anh cũng tới rồi.”

Tần Dã nhìn về phía anh ấy, “Tìm tôi chuyện gì?”

Thiết Trụ vội vàng liếc nhìn xung quanh, phát hiện không có ai, liền tiến lại gần nói bằng giọng chỉ hai người mới có thể nghe được: “Tần Dã, anh bên đó còn có thể tạo ra thêm ít lương thực không?”

Ánh mắt Tần Dã hơi lóe, cũng hạ giọng, “Muốn bao nhiêu?”

Thiết Trụ vừa nghe anh nói như vậy, đã biết có cửa, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng,

“Có thể tạo ra một ngàn cân không? Đương nhiên, nếu có thể làm ra nhiều hơn, vậy càng tốt, gạo hay bột mì đều được, nếu có, vậy thì tuyệt vời, nếu không có…… Vậy thiếu một chút cũng được.”

Tần Dã nhíu mày, sau đó gật đầu, “Được.”

Thiết Trụ vui mừng khôn xiết, “Vậy thật sự tốt quá, khi nào có thể lấy được hàng?”

Mặc dù hàng đã ở trong tay vợ, lúc nào lấy cũng được, nhưng Tần Dã không nói thời gian quá gần, “Ba ngày sau, 12 giờ tối, cậu qua bên kia lấy hàng.”

“Được rồi. Vậy quyết định như vậy. Anh đi làm đi! Tôi đi trước.” Thiết Trụ vẫy tay, sau đó vui vẻ rời khỏi.

Tần Dã nhìn bóng dáng anh ấy rời đi một lúc, sau đó thu tầm mắt đẩy xe đạp vào trạm máy móc nông nghiệp……

Vào buổi tối, Tần Dã nói với Dung Yên về chuyện Thiết Trụ cần lương thực.

Về phía Dung Yên đương nhiên là không có vấn đề. “Vậy tối mai phải chuẩn bị hàng hóa sẵn sàng à?”

Tần Dã: “Không vội, tối ngày kia cũng được.”

Dung Yên không có ý kiến đối với chuyện này: “Được rồi, vậy làm theo lời anh nói.”

Cô nhớ tới một chuyện khác, “Hôm nay anh dẫn theo mấy người Tần Lương Tài đến đồn công an gặp Tần Thủ Vọng sao?”

Tần Dã gật đầu, “Đúng vậy, còn về chuyện phía sau thì anh không có tham gia.”

“Hôm nay trong thôn đều hỗn loạn, cái đó cũng không biết là ai nhận được tin, tuy là Tần Thủ Vọng không được thả ra về gặp ba ông ấy, nhưng chuyện của ông ấy và góa phụ Lý vẫn bị truyền ra. Bao gồm chuyện con trai của góa phụ Lý, Tần Khánh Hỉ là con trai Tần Thủ Vọng cũng bị truyền ra.”

Điều này làm cho Tần Dã hơi kinh ngạc.

“Ai?”

“Chắc là bên vợ của Tần Thủ Lâm nói ra, hôm nay không phải Tần Thủ Lâm đến đồn công an trên trấn sao? Vậy chắc là đã biết vì sao Tần Thủ Vọng bị giam, chắc chắn ông ấy rất tức giận, về nhà không nhịn được nói lại với vợ ông ấy? Vợ ông ấy lại không phải là người kín miệng, chắc là lỡ miệng…… Ban ngày, Hoàng Thúy Hoa đến nhà góa phụ Lý làm ầm ĩ một trận…… Cũng may mẹ chồng của góa phụ Lý không đuổi cháu trai ra ngoài.”

Nếu không, đứa nhỏ bảy tuổi này chắc cũng rất đáng thương.

Tần Dã trầm ngâm một chút mới nói: “Mẹ chồng của góa phụ Lý sẽ không đuổi cháu trai đi, bà ấy muốn giữ lại hương khói cho nhà mình.”

Dung Yên:……

Được rồi! Điều này cũng có thể, dù sao trẻ con cũng là vô tội.

Bà lão đó vì để an hưởng tuổi già, chắc là cũng sẽ không đối xử tệ với đứa nhỏ.

Còn về phần Hoàng Thúy Hoa lại muốn làm ầm ĩ, có khả năng là không thể.

Lần này góa phụ Lý khó khăn lắm mới được thả như vậy, dù sao lương thực cũng giấu ở nhà bà ấy, nếu Tần Thủ Vọng gánh hết tất cả trách nhiệm, vậy có lẽ sẽ có cơ hội xoay chuyển.

***

Chuyện lần này, đúng là Tần Thủ Vọng có một chút trách nhiệm, đúng là ông ấy phải gánh lên mình tất cả tội lỗi, bao gồm chuyện lương thực…… Nói thẳng ra là góa phụ Lý cũng không biết chuyện gì.

Vì thế đến ngày thứ ba, góa phụ Lý đã được thả ra, tuy nhiên, sau này, mỗi tuần bà ấy phải dành ra một ngày để đến ủy ban xã nhận phê bình.

Thời gian một năm mới hết.

Tuy rằng người đã trở về, nhưng mà thanh danh của bà ấy đều bị hủy hoại hoàn toàn, người nhà mẹ đẻ vốn không phải người tốt tính, không thể để một người phụ nữ bị hủy hoại danh tiếng trở về.

Bà ấy không còn chỗ để đi, hơn nữa con trai lại được mẹ chồng trước nuôi dưỡng, bà ấy cũng chỉ có thể mặt dày ở lại.

Tần Thủ Vọng không thể trở về, nhưng vào ngày ba ông ấy hạ táng, đội trưởng Lục kêu người dẫn ông ấy trở về nửa giờ, đợi sau khi xem xong, lại dẫn về đồn.

Hơn nữa, vào nửa tháng sau, ông ấy bị kết án, đến nông trường cải tạo 5 năm.

Người trong thôn bàn tán chuyện của ông ấy thời gian rất dài, rất nhiều người không chỉ mắng công khai, mà còn mắng chửi sau lưng.

Dung Yên không tham gia chuyện này, cô cũng không quan tâm chuyện này.

Hôm nay, người phát thư tới, anh ta kêu lớn với những người đang trò chuyện dưới gốc cây hòe lớn trong thôn:

“Các vị chú thím, ai là Dung Yên? Có ai biết cô ấy sống ở đâu không?”

Bởi vì anh ta mới đi làm chưa đến một tháng, vì thế anh ta chưa quen với thôn này, đương nhiên không biết Dung Yên là ai.