Đứa trẻ mới bảy tuổi, đã bị ảnh hưởng bởi những chuyện bàn tán đồn thổi kia, chuyện này có phải là quá tàn nhẫn không?
Dung Yên nhìn vẻ mặt của mẹ cô, biết rằng bà ấy đang thấy không đành lòng.
“Cho nên tụi con mới không nói chuyện này với người trong thôn, còn những người khác... Cứ tin vào cảnh sát đi! Bọn họ chắc chắn sẽ có cách giải quyết thích hợp.”
Lúc này Tần Dã cũng mở miệng nói: “Vấn đề chính của Tần Thủ Vọng không phải là chuyện này, mà là chuyện chiếm đoạt tài sản tập thể của thôn, chuyện này là không được phép.”
Mẹ Dung:……
Chuyện này thật sự rất đáng giận.
Mấy năm trước tình hình khó khăn như thế nào? Mọi người đều ăn không đủ no, ông ta còn nhét vào túi riêng, chuyện này có nghĩa là ông ta thối nát tận gốc rồi, thế mà ông ta vẫn là đại đội trưởng.
Thêm nữa, thay vì đem lương thực về cho người nhà, ông ta lại đưa cho góa phụ Lý... Nếu Hoàng Thúy Hoa biết chuyện này, chắc là sẽ đau lòng c.h.ế.t mất.
“Được rồi, chuyện này dù sao cũng không phải chuyện của chúng ta, phải nhận kết quả như thế nào, đều do bọn họ tự làm tự chịu, chúng ta không cần bàn về bọn họ nữa.”
Dung Văn Minh vừa nói như vậy, mẹ Dung cũng không muốn hỏi nữa, chuyện này thật sự có chút làm bẩn lỗ tai.
“Mấy cha con nói chuyện đi, mẹ vào bếp nhào bột, ngày mai làm màn thầu cho cả nhà ăn sáng.”
Tần Dã vừa nghe thấy lời này, liền vội vàng nói: “Mẹ, để con giúp mẹ.”
“Không cần đâu, mấy ngày nay không phải con đang học sửa máy kéo à? Vậy thì con cứ chăm chỉ học đi, sau này, đừng có giành chuyện bếp núc với mẹ nữa.”
Tần Dã:……
Mẹ vợ của anh thật sự rất tốt.
Dung Yên cũng không ở lại nữa, “Con còn có vài chuyện chưa hoàn thành, con cũng về phòng đây.”
Sau khi hai mẹ con rời đi, chỉ còn lại Dung Văn Minh và Tần Dã.
Dung Văn Minh hỏi con rể hôm nay gặp phải vấn đề gì.
Tần Dã lắc đầu, “Hôm nay không có sửa máy kéo, con và thầy Hồ đi dạo quanh mấy thôn khác.”
Công việc của anh rất linh hoạt, cũng không phải ở trạm máy móc nông nghiệp suốt ngày.
“Được rồi, cha nói cho con nghe những nội dung khác…”Dung Văn Minh quay về phòng lấy sách.
***
Hôm nay Hoàng Thúy Hoa đánh nhau với bà Vương, tuy bà ta đè bà Vương xuống đất mà đánh, nhưng mà vẫn bị bà Vương cào mấy vết trên mặt.
“Cha, xem cha đã giúp đỡ cả nhà sói mắt trắng kia kìa.” Sau khi về nhà, bà ta đã suy nghĩ hồi lâu, vì sao đang yên đang lành, chồng bà ta lại bị cảnh sát bắt đi?
Chuyện này khiến Hoàng Thúy Hoa nhớ đến việc vợ Tần Dã từ chối để Dung Văn Minh dạy con trai bà ta cách sửa máy kéo.
Cho nên, bà ta có lý do để nghi ngờ rằng đây là chuyện do nhà Tần Dã gây ra.
Ban đầu, sau khi bà ta suy nghĩ rõ ràng rồi, bà ta muốn đến nhà Tần Dã để yêu cầu bọn họ giải thích, nhưng lại bị cha chồng ngăn cản.
Ông già c.h.ế.t tiệt này... Cứ nhất định ngăn cản không cho bà ta đi.
Chẳng lẽ Tần Thủ Vọng không phải con ruột của ông ta à?
Bà ta chưa bao giờ thấy một người cha nào không quan tâm đến người thân của mình, mà lại quan tâm đến người khác.
Bà ta không cam tâm.
“Cha, nếu như chồng con thật sự có chuyện gì, bản thân ông ấy không sao, dù sao thì ông ấy cũng đã lớn tuổi rồi, nhưng mà mấy anh em Tần Lương Ngọc phải làm người thế nào đây? Sao bọn họ có thể ngẩng cao đầu trong thôn được chứ?”
Cha Tần Thủ Vọng nhìn bà ta, trầm giọng nói: “Chuyện này cô không cần nói thêm nữa, cô không được phép đi tìm mấy người Tần Dã, còn nữa, nếu như Thủ Vọng thật sự đã làm gì sai, vậy thì cũng đáng đời, phải chịu phạt như thế nào thì cứ như vậy đi.”
Hoàng Thúy Hoa tức muốn phát điên luôn rồi.
“Con không quan tâm, dù sao thì con cũng phải đến tìm bọn họ tính sổ…”
“Cô...” Ông lão vô cùng tức giận, một giây sau, hô hấp dồn dập, mặt đỏ bừng, hai mắt lồi ra.
Tần Lương Ngọc phát hiện ông nội không ổn, hét lớn: “Ông nội, ông bị sao vậy?”
Nghe giọng nói của anh ta, những người khác đều nhìn ông lão.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, cha của Tần Thủ Vọng đã “phịch" một tiếng ngã xuống, trực tiếp ngã xuống đất bất tỉnh.
Chuyện này khiến cả nhà bị dọa sợ rồi.
Đặc biệt là Hoàng Thúy Hoa, bà ta thật sự không ngờ cha chồng mình sẽ như vậy, cho nên đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Bốn anh em Tần Lương Ngọc vội vàng bước đến, có người hét lên: “Ông nội, ông tỉnh lại đi.”
Có người lại thăm dò hơi thở:“... Không, không hay rồi, ông nội… không thở….”
Người thăm dò hơi thở là Tần Lương Ngọc, anh ta sợ đến mức ngã ngồi xuống đất.
Lão đại Tần Lương Tài vừa nghe thấy lời này, lập tức đưa tay xem thử... Sắc mặt lập tức tái nhợt.
“Không, không có hơi thở…”