Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 307




Nghĩ là làm, đầu tiên cô cầm từng tờ báo lại, cẩn thận xem các trang báo.

Nửa giờ sau, cô đã có ý tưởng của bản thân…… Biết muốn viết thứ gì.

Viết đoản văn về thanh niên ngày nay hăm hở tiến bước.

Hơn nữa, trên tờ báo còn có địa chỉ gửi bài của tòa soạn báo Bắc Kinh.

Cô mua một ít giấy từ siêu thị trong không gian, cô nhanh chóng suy nghĩ một lúc, sao đó mới bắt đầu viết.……

Bên đây sau khi Tần Dã làm xong đề, anh vừa ngẩng đầu nhìn, đã phát hiện vợ mình miệt mài múa bút thành văn.

Suy nghĩ một chút, anh không quấy rầy.

Nhưng, sau nửa giờ, anh vẫn nhìn thấy vợ vẫn còn viết, vì thế nhỏ giọng nói: “Vợ, hôm nay trễ rồi, ngày mai em hẵng viết tiếp, buổi tối chúng ta ngủ trước đã nhé?”

Dung Yên cũng không ngẩng đầu lên trả lời, “Anh ngủ trước đi, em ở đây thêm mười phút là xong.”

Tần Dã nghe vậy, sao anh có thể ngủ trước.

Huống gì, vợ còn chưa ngủ, cho dù anh nằm xuống cũng không thể ngủ được.

Dù sao cũng chỉ mất khoảng mười phút, vậy anh lại đợi một lát nữa là được.

Lúc này anh có hơi tò mò vợ anh đang viết gì, vì thế anh đi tới, khi nhìn thấy nội dung bên trên, anh kinh ngạc đến sững người.

Vợ anh đang viết văn sao?

Thoắt cái mười phút đã trôi qua, Dung Yên viết xong chữ cuối cùng, sau đó cô buông bút xuống.

Nhìn thấy Tần Dã ở bên cạnh, cô nói: “Anh nhìn xem, cái này em viết thế nào?”

Tần Dã lập tức nhận lấy bản thảo, đọc tỉ mỉ…… Sau một lúc lâu, anh nhìn về phía Dung Yên với đôi mắt phát sáng.

“Vợ, em thật là tài giỏi, em viết rất hay, là muốn gửi bài cho tòa soạn báo sao?”

Dung Yên gật đầu: “Đúng vậy, anh nói đúng, em định gửi bài cho tòa soạn báo, cái này em biết 10.000 chữ, nếu không có bất cứ vấn đề gì, vậy ngày mai em sẽ gửi cho tòa soạn báo.”

Bút danh mà cô dùng là tên thật của cô.

“Vợ viết hay như vậy, tòa soạn báo nhất định sẽ nhận em.” Tần Dã cảm thấy vợ anh thật sự rất rất tài giỏi, đã có y thuật còn biết viết báo.

Nghĩ đi nghĩ lại, anh sâu sắc cảm thấy bản thân phải nổ lực hơn mới được, nếu không thật sự không xứng với vợ anh.

Tâm trạng Dung Yên rất tốt, “Em cũng nghĩ như vậy.”

Sự tự tin này, người khác thiếu, nhưng cô luôn luôn không thiếu.

“Vậy chúng ta ngủ sớm một chút đi.” Tần Dã cẩn thận cất bản thảo ở chỗ an toàn, sau đó dọn chiếc bàn nhỏ sang một bên.

Vì Dung Yên đang hào hứng, vì thế cô không từ chối Tần Dã, đêm nay, ngược lại cô có chút hưng phấn, khiến Tần Dã ngoại trừ kích động thì còn đỏ mặt.

Thứ niềm vui này đúng là lúc tình cảm nồng nàn mới có thể đạt tới đỉnh cao.

Ngày hôm sau, Tần Dã vẫn thức dậy đúng giờ, mấy năm nay, anh luôn luôn dậy sớm.

Ánh mắt dịu dàng nhìn thoáng qua người đang ngủ, sau đó anh nhẹ tay nhẹ chân vén chăn xuống giường.

Lúc anh đi ra ngoài, đèn trong nhà bếp cũng đã sáng.

Đi đến bên cạnh giếng lấy nước đánh răng rửa mặt, sau đó anh đi vào nhà bếp.

Mẹ Dung đang nấu cơm, nhìn thấy anh bước vào liền nói: “Hôm nay cũng không cần ra đồng làm việc, con thức dậy sớm như vậy làm gì? Sao không ngủ thêm chút nữa đi.”

“Mẹ, con đã quen dậy sớm rồi.” Tần Dã đi tới nhóm lửa giúp.

Mẹ Dung thấy vậy cũng tùy anh.

Trong nhà có hai đứa nhỏ cần phải đi học, đương nhiên phải làm bữa sáng, hơn nữa bà ấy còn cần phải chuẩn bị xong bữa trưa, để cặp song sinh mang đến căn tin trường hâm nóng một chút là được.

Ở bên này trong bếp đang nấu cơm, con gà trống nuôi trong sân cũng đang gáy sáng.

Còn hai anh em Tần Dư và Tần Mai căn bản không cần người khác gọi dậy, bọn chúng vô cùng tự giác.

Khi đến giờ, đã tự mình thức dậy.

Hơn nữa, hai đứa Tần Dư và Tần Mai đi bộ đến trường, nên chúng phải dậy sớm nửa giờ.

Tần Dư ăn cơm xong đã thấy anh cả đang loay hoay với xe đạp.

“Anh cả, hôm nay anh muốn đưa tụi em đi đến trường sao?”

Tần Dã nhìn cậu ấy, “Không phải, các em tự đi đi, đúng rồi, gần đây đi đường phải cẩn thận.”

Anh vừa nói xong, Tần Dư và Tần Mai còn chưa phản ứng lại, nhưng mẹ Dung lại suy nghĩ hơi nhiều, bà ấy vội vàng nói: “Đúng vậy, các con đi đường cẩn thận chút, đừng đánh nhau với người khác, nhìn thấy người nào kỳ lạ, cứ cách xa một chút. Ngàn vạn lần đừng đến gần.”

Người nhà họ Tần đó…… Tần Phú Lâm bị kết án.

Không biết cả nhà đó có trút giận lên hai đứa nhỏ này không!

Tần Dư bị câu nói này khiến cho cậu ấy hơi căng thẳng, nhưng mà, cậu luôn rất to gan, “Thím, con biết rồi, chúng con sẽ cẩn thận…… Bây giờ không còn sớm, chúng con đi trước đây.”

“Được rồi, các con đi đi! Cẩn thận một chút.” Mẹ Dung lại dặn dò hai câu, sau đó nhìn hai anh em rời đi.

Sau khi không còn nhìn thấy mọi người, lúc này bà ấy mới quay lại nhìn con rể.

“Tiểu Tần, con nói người nhà họ Tần sẽ trả thù sao?”

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng đó của mẹ vợ, Tần Dã nói ngay: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, bọn họ không có cái gan này, con chỉ là nhắc nhở một chút, không có ý gì khác.”

Những người còn lại của nhà họ Tần sẽ không làm gì, nhưng mà hai người con trai của Tần Phú Lâm thì không chắc, nhưng bọn họ cũng sẽ không làm chuyện gì quá tàn nhẫn, cùng lắm là phục kích trên đường để bắt nạt Tần Dư và Tần Mai.

Đương nhiên, nếu con trai Tần Phú Lâm không ra tay thì thôi, nếu bọn chúng thật sự dám ra tay, vậy thì anh sẽ không vì bọn chúng tuổi còn nhỏ mà tha cho chúng, anh cũng sẽ nghiêm khắc dạy dỗ bọn chúng.