Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 301




Dung Văn Minh gật đầu, sau đó được Tần Dã đỡ đi ra ngoài.

Chờ đến khi đi khuất tầm mắt của tất cả mọi người rồi mới bảo Tần Dã buông tay ra: “Tiểu Tần, cha có thể tự đi được.”

Tần Dã không nghe ông, chỉ hỏi: “Cha, sao cha lại biết sửa máy kéo?”

Vừa hỏi như vậy, trong mắt Dung Văn Minh lập tức dâng lên sự hoài niệm: “Trước kia lúc còn ở bộ đội có từng sửa qua vài thứ.”

Ông nói là vài…..Nhưng sự thật không chỉ đơn giản là vài.

“Cha, cha lợi hại thật đấy.” Tần Dã nói lời này vô cùng bình tĩnh, một chút cũng không nhìn ra anh đang nịnh nọt cha vợ.

Lời mật ngọt ai mà không thích nghe chứ? Dung Văn Minh đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Nhưng ông vẫn tỏ ra vô cùng khiêm tốn: “Không lợi hại, chỉ là còn nhớ một ít thôi. Đúng rồi, con vừa lên đồn công an phải không, sao rồi? Tình hình bên kia thế nào? Bao giờ thì có kết quả?”

Tần Dã: “Chắc cũng sắp rồi.”

Hiện tại chỉ cần nhắc đến bất cứ cái gì liên quan đến Tần Phú Lâm thì trong mắt anh sẽ tràn ngập sự lạnh lẽo.

Nếu là trước đây…..Không, chỉ cần quay về thời điểm nửa năm trước, nếu như anh biết được cái c.h.ế.t của cha mẹ đều liên quan đến Tần Phú Lâm thì anh có thể đảm bảo rằng, ông ta sẽ không còn mạng để sống đến bây giờ.

Anh sẽ trực tiếp tìm một cơ hội tiễn ông ta xuống địa ngục.

Chỉ là hiện tại……Anh có cô vợ nhỏ, cho nên không thể để đôi tay mình dính m.á.u được.

Nếu đã không thể ra tay thì cho pháp luật đến trừng trị ông ta đi.

Hai cha con đi về đến nhà.

Lúc này mẹ Dung cũng đã nấu mì xong.

“Tiểu Tần, con mau qua ăn đi này.”

Tần Dã đáp một tiếng, sau đó đi thẳng đến chỗ bàn ăn.

Mẹ Dung nhìn thấy con rể đi ăn xong lúc này mới quay sang bạn già nhà mình: “A, ông cũng được lắm đấy.”

Dung Văn Minh nhìn thấy vợ tức giận thì lập tức cười cười lấy lòng: “Đây không phải là vì tôi thấy bọn họ không làm được sao? Vừa vặn tôi có biết chút ít, nên giúp bọn họ một ít. Dù sao việc đồng áng cũng không thể trì hoãn được có phải không?”

“Hơn nữa bây giờ cả nhà mình đều đang sống ở đây, giúp bọn họ một tay, cho một cái ân tình…..Cũng có lợi cho chúng ta mà.”

Mẹ Dung cũng không có nhiều hảo cảm đối với Tần đại đội trưởng, dù sao thì phần ruộng mà trước kia ông ta phân cho con rể bà chính là chỗ cực kỳ hoang vắng, chim không thèm…ấy đó.

Mà khi đó Tần Dã mới có bao nhiêu tuổi chứ?

Cũng không thấy ông ta chăm sóc cho ba anh em được chút nào.

“Được rồi, ông mau đi tắm rửa đi, nhìn chuyện tốt mà ông làm xem, còn phí mất một bộ quần áo.”

Sắc mặt bà không tốt lắm nhìn quần áo lấm lem đủ loại vết bẩn, có lẽ là dầu nhớt gì đó của máy kéo dính lên, cũng không biết là có thể giặt sạch hay không nữa?

Dung Văn Minh thấy tâm trạng vợ không tốt lắm nên cũng không dám nhiều lời, vội vàng chạy đi tắm rửa.

Ba ngày sau, vợ Tần Phú Lâm dẫn theo ba đứa con đến chỗ Tần Dã làm việc khóc lóc om sòm.

Sau đó bà ta còn bắt con mình quỳ xuống trước mặt Tần Dã.

Chuyện này khiến cho những thôn dân làm việc gần đó đều bị dọa sợ.

Bọn họ không tự chủ được dừng lại công việc đang làm, len lén đi qua bên này hóng chuyện.

Đã xảy ra chuyện gì?

Sao vợ Tần Phú Lâm lại quỳ lạy Tần Dã? Dù sao bà ta cũng là trưởng bối mà nhỉ? Sao có thể quỳ lại vãn bối cơ chứ?

Tần Dã nhìn người quỳ ở trước mặt mình, bên tai là tiếng khóc đinh tai nhức óc.

Sắc mặt lập tức khó coi.

“......Tần Dã, tôi xin cháu đấy, buông tha cho chú của cháu đi! Nếu ông ấy không còn nữa thì một nhà già trẻ lớn bé nhà tôi sao có thể sống được…..Xin cháu……”

Một bên kêu khóc một bên dập đầu về hướng Tần Dã.

Theo đạo lý hẳn Tần Dã nên tránh đi, vì dù sao thì bà ta cũng là vợ của Tần Phú Lâm, là trưởng bối của anh.

Nhưng hiển nhiên, Tần Dã không có ý định di chuyển chút nào.

Ánh mắt lạnh nhạt rũ xuống nhìn bà ta.

“Bà đừng cầu xin tôi nữa, vô dụng thôi, ông ta bị trừng phạt là đúng người đúng tội.”

Vợ Tần Phú Lâm lập tức kêu khóc càng to: “Tần Dã, cậu bị chột dạ có phải không? Phú Lâm nhà tôi sao có thể là loại người như vậy? Nhất định là các người tra sai án rồi…..Bọn tôi không thể đấu lại với cậu được….Tôi chỉ muốn xin cháu một chuyện thôi, mong cháu rộng lòng, xem phân lượng một nhà già trẻ lớn bé chúng tôi, buông tha cho chú của cháu đi.”

“Lúc trước nếu không phải nhà chúng tôi cho cháu mượn một trăm đồng tiền……Cháu cũng không sống nổi. Hơn nữa, mấy năm nay nếu không phải nhờ Phú Lâm trong tối ngoài sáng giúp các cháu, có lẽ các cháu đã sớm c.h.ế.t đói rồi…..Các người không thể lấy oán báo ơn được!”