Lúc đi qua đường nhỏ ở trong thôn, những người dân đang làm việc cũng thấy được bọn họ.
Trong lòng thì lại nghĩ.
Tiểu tử Tần Dã này……Trước kia sao lại không nhìn ra nó tốt số như vậy chứ?
Chậc chậc, việc còn không làm, suốt ngày chỉ mang theo cô vợ xinh đẹp đi ra ngoài.
Tất nhiên là sẽ có người âm thầm ghen ghét.
Đặc biệt là Tần Hà Hoa, trước kia cô ta nhìn Tần Dã không vừa mắt, bởi vì con người Tần Dã tương đối xui xẻo, như là vận xui đã quấn quanh thân vậy.
Hơn nữa Tần Dã còn nghèo đến không một xu dính túi, lại còn có thêm một đứa em trai và một đứa em gái kéo chân sau nữa.
Gia đình như vậy, cho dù anh có lớn lên đẹp đi chăng nữa, thì cũng không thể gả.
Nhưng mà hiện tại……Tần Dã không chỉ hết vận xui, mà anh còn có họ hàng ở trong thành phố, trong tương lai……Có lẽ là không bao lâu nữa, anh có thể đi đến thành phố lớn như Kinh Thị.
Ai gả cho anh mà không được hưởng phúc chứ?
Lúc này lại có lợi cho tiện nhân Dung Yên này.
Nhìn bộ đồ cô mặc coi……Trên tay có đồng hồ không nói, từ sau khi Dung Yên và Tần Dã kết hôn xong, thì hình như người phụ nữ này còn chưa phải đi làm ruộng bao giờ?
Tần Hà Hoa nghĩ đến đây thì trong lòng cô ta rất không thoải mái.
Cho nên nhịn không được mà mở miệng:
"Dì, các dì nói xem, Tần Dã và vợ anh ấy cũng kết hôn với nhau được một khoảng thời gian rồi, tại sao cô vợ này con chưa có thai? Có phải là không thể sinh không vậy?"
Người đang làm việc bên cạnh nghe thấy lời nói của cô ta, thì giọng điệu có chút do dự: "Hiện tại……Hẳn là có thể đi! Có lẽ là bây giờ cô ấy chưa muốn mang thai! Hơn nữa, chuyện sinh con đẻ cái cũng không phải cứ nói là được!"
"Ôi, Hà Hoa, một cô nhóc tám chuyện vợ chồng người ta không sinh con để làm gì? Cô không thấy thẹn à!"
Lời này vừa nói ra, những người khác lập tức cười ha ha.
Điều này làm cho Tần Hà Hoa tức giận muốn chết.
Mặt cô ta xanh hồng đan xen.
Cũng may là da mặt cô ta dày, lập tức trừng lại người kia.
"Tôi quan tâm cái gì chứ? Tôi chỉ nói như vậy thôi, không thích nghe thì đừng nghe."
"Được rồi, đừng nói nữa, Tần Dã cũng không phải là Tần Dã của ngày hôm qua, nếu như cậu ấy biết mấy người ở đây nói xấu vợ của cậu ấy, thì tôi xem các người xong chuyện như thế nào."
Một câu này làm cho mọi người đang muốn trêu ghẹo lập tức im lặng.
Bởi vì lời này nói không sai, Tần Dã đã không phải là Tần Dã của ngày hôm qua, không buồn hé răng lấy nửa lời mà chỉ vùi đầu làm việc.
Bây giờ anh không dễ chọc, những người bọn họ không có ai muốn đắc tội với anh.
Hơn nữa, không riêng gì anh không dễ chọc, mà vợ của anh cũng không dễ chọc nốt.
Người ta chính là động hay không động đều đi báo công an.
Tần Hà Hoa không nghĩ đến mấy người này nhát gan như vậy, thế mà lại không ai dám đắc tội với Tần Dã.
Mà cô ta thì lại không tiện nhắc lại, nếu không, rất có thể cô ta sẽ trở thành chủ đề bàn tán.
Trong lòng rất buồn bực.
Tàn Dã bên này cũng không biết là có người nói xấu anh và vợ về việc vợ anh không sinh con.
Bây giờ anh đang đạp xe đạp rất nhanh để chở bà xã đến với đồn công an ở trấn trên.
"Vợ ơi, em muốn đi gặp thật sao? Nếu không thì để anh đi?" Tần Dã có chút không yên tâm.
"Chúng ta đã nói trước rồi mà, để em đi vào hỏi chuyện” Dung Yên dùng tay vuốt lại chỗ tóc trước trán của mình.
Tần Dã thấy cô kiên trì như thế, thì chỉ có thể gật đầu, "Vậy được."
Anh đỗ xe đạp.
Hai người một trước một sau đi vào đại sảnh làm việc của đồn công an.
Đúng lúc này, công an Tiểu Vương thấy được hai người bọn họ.
"Ồ, Tần Dã, đồng chí Dung, sao hai người lại tới đây?"
"Công an Vương, là thế này, vợ tôi muốn đi gặp Tần Phú Lâm một chút, có được không?"
Tiểu Vương vừa nghe thế thì có chút khó xử "Việc này……Tôi không làm chủ được, như vậy đi! Tôi đi xin chỉ thị từ đội trưởng của chúng tôi, anh ấy bây giờ đang ở văn phòng.”
Tần Dã: “Vậy làm phiền cậu rồi!”
Tiểu Vương lập tức nói: “Không phiền, vậy thì, hai người đi với tôi tìm anh ấy đi.”
Tần Dã gật đầu.
Sau đó hai vợ chồng liền đi theo Tiểu Vương đi về hướng văn phòng.
“Đội trưởng Lục, đồng chí Tần Dã tới.”
Đội trưởng Lục nghe được lời này, liền ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Tần Dã và vợ anh thì anh ấy có chút ngoài ý muốn.
“Hai người tới xem Tần Phú Lâm sao.”
Lời này không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Quả nhiên, anh ấy nhìn thấy Tần Dã gật đầu.
Đội trưởng Lục: …..
Hôm qua không phải đã tới xem rồi sao?