Vợ của ai người đó đau lòng.
Dung Văn Minh cũng định nói điều này, nhưng mà ông ấy còn chưa mở miệng thì Dung Yên đã nhanh chóng nói trước: “Không ăn cơm tốt hơn!”
Nếu mới vừa ăn cơm xong, vậy không phải cần nghỉ ngơi một chút trước sao?
Tần Dã nghe vậy, thì không nói thêm nữa.
Nhưng, anh cũng không rời đi.
Bởi vì anh cũng muốn xem vợ anh đánh Thái Cực quyền như thế nào.
Dung Yên làm mẫu……
Dung Văn Minh có cảm giác hai mắt của ông ấy nhìn không đủ.
Nửa giờ sau, trán Dung Văn Minh đổ chút mồ hôi, sắc mặt của ông ấy cũng có chút tái nhợt, vội vàng xua tay.
“Không được, ba chỉ biết mấy động tác đầu, khúc sau…… Ngày mai học tiếp, tham nhiều không nuốt trôi. Ngày mai luyện tiếp……”
Dung Yên cũng biết lượng vận động ngày hôm nay đã vượt quá sức chịu đựng của ông ấy.
Cô gật đầu, “Được rồi.”
Sau đó nhìn về phía Tần Dã, “Vừa nãy nhìn thấy anh luyện khá ổn, anh lại có thể một lần nhớ hết, xem ra trí nhớ của anh thật tốt.”
Có thể so với cô.
“Ừm.” Tần Dã được khen thì khuôn mặt hơi đỏ lên.
Sau đó nhìn thấy khuôn mặt vợ hồng phấn, anh cảm thấy dáng vẻ này của cô là đẹp nhất, anh vội vàng đi bưng một chậu nước ấm ra, “Vợ, em rửa mặt đi, rồi đi ăn sáng!”
Anh cho chiếc khăn lông vào trong chậu làm ướt sau đó vắt khô, đưa tới trước mặt vợ nhà mình.
Dung Văn Minh ở bên cạnh nhìn, khóe miệng ông ấy không khỏi cong lên.
Thậm chí ông ấy còn nghĩ, nếu bản thân ông ấy không ở đây thì có phải con rể sẽ lau mặt cho con gái luôn không?
Nhưng mà, nhìn thấy trong lòng và trong mắt con rể lúc nào cũng có con gái nhà ông, tâm trạng Dung Văn Minh rất tốt.
Ai không hy vọng con gái bảo bối nhà mình gả cho một người vừa ý?
Bên đây Dung Yên lau mặt xong, cô liền đi ăn sáng.
Tần Dã định đi rót nước, phát hiện ba vợ đang nhìn anh chằm chằm, vì thế liền hỏi: “Ba, ba muốn rửa mặt sao?”
Dung Văn Minh:……
Khá lắm, lúc này anh mới nhìn đến tôi sao?
“Không cần.”
“Để con đỡ ba về phòng nghỉ ngơi nhé?”
“Không cần.” Dung Văn Minh xua tay, sau đó đi ra ngoài, “Hôm nay trời nắng đẹp, ba ra ngoài đi dạo.”
Tần Dã nghe vậy, anh hơi lo lắng.
“Ba, con đi cùng với ba một đoạn nhé!”
Dung Văn Minh từ chối thẳng, “Ba tự đi dạo một mình, con cứ yên tâm…… Cơ thể này của ba còn rất tốt, phải biết rằng con gái ba rất giỏi đấy.”
Mẹ Dung từ nhà bếp đi ra nghe thấy câu này, bà ấy tức giận nói, “Đừng đắc ý, để Tiểu Tần đi lấy cây gậy cho ông chống, kẻo đi không được bao nhiêu lại quay trở về.”
Tần Dã nghe thấy mẹ vợ nói thế thì lập tức đi lấy cây gậy đặt ở cửa nhà chính, sau đó đưa vào tay ba vợ.
Kỳ thật, ông ấy cảm thấy bản thân rất ổn, căn bản không cần cái này.
Nhưng mà cây gậy đã ở trong tay nên cũng chỉ có thể cầm.
“…… Vậy được rồi, tôi ra ngoài trước.”
Mẹ Dung lập tức dặn dò một câu: “Đừng đi xa quá.”
Dung Văn Minh: “Biết rồi.”
Mẹ Dung mặc kệ ông ấy, bà ấy nhìn về phía con rể nhà mình, “Tiểu Tần, mấy ngày nay con đã rất bận rộn rồi, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, với lại con cũng đừng đi lên núi.”
Vốn dĩ Tần Dã cũng không định lên núi, “Mẹ, con biết rồi.”
Tuy nhiên, để anh rảnh rỗi là chuyện không thể.
Anh định làm cho vợ anh một cái bàn viết.
Sau khi Dung Yên ăn cơm xong đi ra, đã nhìn thấy Tần Dã đang làm nghề mộc, cô lập tức vẫy tay với anh, “Anh đừng làm, chúng ta đến nhà đại đội trưởng.”
Tần Dã ngẩng đầu, cũng không hỏi nhiều, trực tiếp gật đầu, “Được.”
Anh tùy tiện lau tay, sau đó đi theo vợ anh ra ngoài.
“Đại đội trưởng có thể không có ở nhà…… Có thể là ông ấy làm việc ở ngoài đồng.”
Dung Yên phớt lờ nói: “Không sao, nếu ông ấy không có ở nhà, vậy tìm vợ ông ấy, nếu vợ ông ấy không ở nhà, vậy thì chút nữa, anh về nhà, em tùy tiện đi dạo.”
Tần Dã:……
Bởi vì nhà của họ hơi ở ngoài thôn, vì thế đến nhà đại đội trưởng đương nhiên là phải đi qua đường ruộng quanh co.
Những người đang làm việc trên đồng nhìn thấy hai vợ chồng quần áo sạch sẽ như người thành phố.
Trong lòng không khỏi chua xót.
Xem ra, đây là số mệnh khác nhau, người cũng không giống nhau.
Người trước đây vùi đầu cực khổ, bây giờ ban ngày ban mặt lại không cần làm việc.
Đây vẫn là Tần Dã một ngày cố gắng kiếm mười công điểm sao?
Lại có thể bắt đầu ăn ngon làm biếng rồi.
Đại đội trưởng Tần đúng là đang sắp xếp công việc trên đồng, có người khó chịu, không nhịn được nói với đại đội trưởng: “Đại đội trưởng, Tần Dã này không làm việc, ông cũng không nói gì sao?”
Đại đội trưởng lập tức trừng mắt nhìn, “Anh có thời gian rảnh để lo chuyện người khác, còn không bằng làm thêm chút việc, một người đàn ông mà một ngày chỉ kiếm được 8 công điểm, đúng là quá rảnh rỗi. Hơn nữa, người ta có làm hay không làm thì liên quan gì tới anh? Nếu anh có một người cha trong thành phố thì anh cũng có thể về nghỉ ngơi đấy.”