Vì thế cô buông tay ra, “Anh có đói không? Trong nồi có thức ăn.”
Đúng là tâm trạng Tần Dã đã bình tĩnh, lúc này, sắc mặt có chút xấu hổ.
“…… Anh không đói.”
Vừa nói xong câu này, điều khiến anh xấu hổ chính là cái bụng này không nhịn được, thì thầm kêu, âm thanh đó đặc biệt rõ ràng trong đêm khuya yên tĩnh.
Mặt anh lập tức đỏ bừng, vô cùng khó xử.
“Được rồi, đồ trong nồi ở nhà bếp là mẹ vợ anh nấu cho anh, nếu anh không đi ăn, sáng mai thế nào bà ấy cũng nói mãi đấy!”
Tần Dã đành phải đứng dậy, “…… Anh ra ngoài ăn cơm trước đây.”
Nói xong anh xoay người rời đi.
Dường như có thể cảm nhận được ánh mắt trêu chọc của vợ anh ở phía sau, anh càng sải bước nhanh hơn.
Mười phút sau, Tần Dã trở về.
Kèm theo cả người anh đều đã được làm sạch.
Dung Yên nhìn về phía anh, “Nói đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đối diện với ánh mắt của cô, Tần Dã hơi mím môi, sau đó từ từ kể ra……
Dung Yên nghe mà nổi nóng, sau khi cô nghe Tần Dã nói xong, nhịn không được nói một câu: “Rác rưởi.”
Tần Dã nghe thấy hai chữ này, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ u ám trên mặt cũng hoàn toàn biến mất.
“Em đừng tức giận……”
Dung Yên liếc mắt nhìn anh một cái, chuyện này xảy ra trên người người khác có thể không tức giận, nhưng với anh…… Không giận mới là lạ.
“Anh yên tâm, loại người này đã không còn có cơ hội sống, hơn nữa, vụ án này nhất định sẽ nhanh chóng được điều tra.”
Nếu tên Tần Phú Lâm đó ngậm chặt miệng như vậy, vậy thì…… Trong mắt Dung Yên nhanh chóng xẹt qua một tia lạnh.
Cô có rất nhiều cách làm người đàn ông đó mở miệng, cho dù ông ta trốn trong nhà lao cũng vô dụng.
Tần Dã gật đầu, anh vẫn rất tin tưởng những đồng chí công an đó, năng lực phá án của họ rất mạnh, hiện giờ mới bao lâu…… Không phải đã điều tra rõ ràng lai lịch của người phụ nữ đó sao?
Dung Yên nhìn thoáng qua Tần Dã, nói với giọng hung dữ:
“Lần trước không phải em nói có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh sao? Bây giờ, em nói với anh.”
Tần Dã nghe thấy câu này, anh nhớ tới, ngày đó lên núi cô vốn dĩ muốn nói, cuối cùng lại đụng phải sói.
Chỉ là, đến cuối cùng điều cô muốn nói là gì?
Dung Yên nhíu chặt mày, cười nhẹ nhàng, “Anh nhìn là được, đừng sợ.”
Tay phải cô xoay một cái, đột nhiên một bao gạo không biết từ đâu xuất hiện trên giường đất.
Tần Dã thấy một cảnh như vậy, anh đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
“Cái này, đây là cái gì?”
“Gạo đó!” Dung Yên cười tủm tỉm nhìn anh chằm chằm, “Anh có cho rằng em là yêu quái không?”
Mặc dù đang cười, vẻ mặt thoải mái bình thường, nhưng mà…… Trong lòng thế nào thì ai biết được!
Tuy là Tần Dã không biết vì sao bao gạo không biết từ đâu lại xuất hiện.
Nhưng đối với câu hỏi của vợ, anh không chút do dự lắc đầu: “Không, em là vợ anh, mặc kệ em là người hay yêu, đều là vợ của anh.”
Dung Yên trợn mắt, “Sau khi lập quốc không được phép trở thành tinh…… Em đương nhiên là người, chỉ là gặp được một chút cơ duyên mà thôi, với lại, những thứ này cũng không lấy không, là dùng tiền hoặc đồ đổi lấy, chỉ là thuận tiện hơn so với việc chúng ta đi mua một chút thôi.”
Sau đó cô chỉ vào bao gạo đặt ở trên giường đất.
“Nhìn thấy cái này không, bao gạo mười cân, nếu là mua từ cung tiêu xã, ngoài phiếu ra thì còn phải tốn 1,5 khối, cái này em làm ra sẽ rẻ hơn ba mao, lại còn không cần phiếu. Những cái khác cũng rất rẻ, ngang với giá nhập hàng ở cung tiêu xã, hoàn toàn là loại không cần phiếu.”
Anh liếc mắt một cái liền ngây người, “Chỉ cần có đủ tiền, những thứ trên thị trường có, em cũng có thể có.”
Tần Dã thở dồn dập, cho dù là đầu óc anh không được thông minh, cũng hiểu rõ điều này có nghĩa là gì.
Hơn nữa, anh đã trực tiếp nghĩ thông suốt điểm mấu chốt mấy ngày nay, “Cho nên, mấy thứ đồ ăn trong nhà, đều là từ chỗ em đổi ra?”
Dung Yên gật đầu.
Còn về việc gieo trồng, cô cũng không nói nhiều, để tránh làm anh sợ.
“Vợ, việc này ngoại trừ anh biết thì còn ai biết không?” Vẻ mặt Tần Dã có chút nghiêm túc.
Nếu so với cuộc sống tốt đẹp, anh càng hy vọng cô có thể sống tốt hơn.
“Chưa nói cho người khác, chỉ anh và em biết, với lại, em cũng không định nói với ba mẹ em, đỡ phải kinh động đến họ.” Vốn cô cũng không định nói với anh, nhưng mà bán đồ đổi tiền…… Cô ngại phiền phức.
Chi bằng để cho anh làm.
Bọn họ là vợ chồng, thời gian hai người ở chung tương đối dài, luôn giấu giếm…… thì có chút bất tiện đối với cô.
Tần Dã nghe đến chuyện chỉ nói cho anh biết thì một niềm vui thầm nảy sinh trong lòng.
Chỉ hai người họ biết…… Điều này có nghĩa anh là người mà vợ anh tin tưởng nhất?
Nghĩ tới đây, trong lòng anh có chút vui sướng.
“Vợ, em yên tâm, anh sẽ không để người thứ ba biết chuyện này, sau này, em muốn bán cái gì thì cứ để anh.”