Có lẽ là chú ý đến ánh mắt của Tần Dã, Dung Yên lập tức hỏi, "Nhìn em như vậy để làm gì?"
Chỉ trong vài phút nữa là một bầy sói đáng sợ sẽ đến chỗ bọn họ, thế mà người này còn có tâm tư suy nghĩ cái khác……Não anh không phải là bị tình yêu che mờ rồi chứ?
A!
Bị bắt gặp, tai của Tần Dã lại càng đỏ thêm.
Ánh mắt anh lóe lóe, "Anh muốn nói……Là em không cần sợ hãi, chúng nó chưa chắc sẽ qua tới đây. Nếu như thật sự tới đây, thì cũng không sao đâu, anh có biện pháp làm cho tụi nó phải bỏ chạy."
"Ồ! Được." Sợ hãi? Trong từ điển của cô không có từ này.
Lúc này nhìn thấy sói……Cô còn có chút hưng phấn nhè nhẹ.
Nhưng có thể bớt một phần phiền toái thì nên bớt đi vẫn tốt hơn.
Nếu chỉ có hai con thì không sao cả, nhưng nếu là nhiều hơn, vậy thì không ổn.
Hơn nữa, sói là một động vật có tính trả thù rất mạnh, nếu bọn họ g.i.ế.c c.h.ế.t hai con sói này, thì có thể sẽ bị bầy sói trả thù.
Hai người cực kì kiên nhẫn ngồi trên cây đợi một lúc……Lúc nhìn thấy hai con sói chạy tới, hai người đều rất khẩn trương.
Không có gì khác, bởi đây là một con sói đực và một con sói cái, quan trọng nhất là bụng của con sói cái này rất lớn, rõ ràng là đang mang thai.
Nếu như nhìn thấy bọn họ……Vậy thì phải giết? Hay là không g.i.ế.c đây?
Dù là bất kỳ một lựa chọn nào, thì cũng không phải là một kết quả tốt.
Bọn họ g.i.ế.c con sói cái và con của nó, vậy thì chắc chắn phải chuẩn bị tâm lí bị nguyên một đàn sói trên ngọn núi này trả thù.
Sau khi thời gian trôi qua năm phút, Tần Dã xác nhận không còn nguy hiểm nữa, lúc này mới nói với Dung Yên:
"Vợ, được rồi chúng ta có thể đi xuống!"
"Được."
Tần Dã dẫn đầu đi xuống, theo sau là Dung Yên cũng leo xuống theo.
"Bây giờ chúng ta trở về hay là làm gì?"
"Trở về đi." Tần Dã không muốn gặp lại bầy sói, anh không muốn làm cho vợ mình rơi vào nguy hiểm.
Dung Yên cảm thấy có chút đáng tiếc, thật vất vả mới được đi sâu vào núi một chuyến, lại chỉ hái được ít rau dại và bắt được một con gà rừng?
"Sao chúng ta không qua bên kia đi dạo một chút? Nếu không bắt gặp được gì khác, vậy thì chúng ta sẽ xuống núi."
Tần Dã ngẫm nghĩ, liền gật đầu đồng ý, "Được."
Lần này Tần Dã vẫn đi trước mở đường, còn Dung Yên thì đi theo sau.
Hai người đi một đoạn đường ngắn, cũng không gặp phải động vật khác.
Dung Yên thấy thời gian không còn sớm, "Thôi được rồi, chúng ta đi về trước đi!"
"Được." Tần Dã mới vừa nói xong, đang chuẩn bị xoay người lại, thì đột nhiên vấp phải một thứ gì đó dưới chân.
Cũng may mắn là đã kịp thời ổn định lại, nên mới không để cho bản thân bị vấp ngã.
Cúi đầu nhìn, lại phát hiện dưới chân có cái hố nhỏ, hình như dưới đó còn có thứ gì nữa.
Dung Yên nhìn theo tầm mắt anh nên cũng thấy được, "Đây là cái gì?"
Tần Dã lập tức nói: "Vợ ơi, em đừng nhúc nhích, để anh qua xem."
Anh ngồi xổm xuống, sau đó lấy d.a.o chẻ củi của mình ra đào hai lần, lại lộ ra một đoạn……Xương ngón tay?
"Đây là xương người đúng không?" Sắc mặt Dung Yên biến đổi, cô quen thuộc với cấu tạo cơ thể con người hơn Tần Dã, "Nếu như em không nhìn lầm, thì đây là một người phụ nữ."
Nếu như để cô xem xét cẩn thận hơn, thì đã có thể biết được số tuổi từ bộ xương này.
Tần Dã cũng không nghĩ tới, anh lập tức đứng lên, "Chúng ta xuống núi trước đi, sau đó anh sẽ đi báo án."
Chuyện này là chuyện lớn, nói thế nào đi nữa thì đi báo án vẫn là tốt nhất.
Dung Yên cũng rất đồng ý với việc này, "Được. Anh ghi nhớ chỗ này, chờ sau này quay lại tìm thì sẽ tiện hơn."
Tần Dã tỏ vẻ chính mình biết đường.
Hai người từ bỏ suy nghĩ ở lại, lập tức đi xuống núi.
Được nửa đường, Dung Yên hỏi một câu, "Trong thôn các anh có ai mất tích lâu rồi không? Là phụ nữ."
"Phụ nữ mất tích?" Tần Dã nghiêm túc ngẫm lại một chút, sau đó lắc đầu, "Trong thôn chúng ta không có."
Còn về thôn khác……Vậy thì anh lại càng không biết, mỗi ngày anh đều bận lo kế sinh nhai, đi sớm về trễ, hơn nữa công việc được phân chia lại cách xa người khác, căn bản không có cơ hội nghe mấy chuyện tám nhảm.
Anh cũng không quan tâm đến mấy chuyện này.
"Vậy được rồi! Những việc khác thì chờ sau khi báo án, công an sẽ điều tra rõ ràng."
Dung Yên không hề hỏi nhiều.
Tốc độ xuống núi của hai người tất nhiên là nhanh hơn tốc độ lên núi.
Mẹ Dung nhìn thấy hai người đã quay về thì cũng rất kinh ngạc, sau đó bà ấy lại nhìn thấy Tần Dã đẩy xe đạp muốn đi ra ngoài.
"Là đi đón Tiểu Dư và Mai Mai sao?"
"Không phải, con có chút việc cần đi trấn trên." Tần Dã không kịp nói nhiều lời, đã đạp xe rời đi rồi.
"Nó đi trấn trên làm cái gì? Có chuyện gấp sao?" Một tí nữa là đến giờ ăn cơm rồi.
"Có chút việc, mẹ, đừng để ý anh ấy, buổi tối chúng ta ăn cái gì?" Dung Yên sợ sẽ làm cho bà ấy bị dọa sợ, cho nên trực tiếp rời đề tài đi.
Mẹ Dung: "Tiểu Tần thích ăn bánh, nên buổi tối chúng ta sẽ ăn bánh nướng áp chảo."
Dung Yên: ……
Con cũng thích ăn cơm, sao mẹ lại không nấu cơm tẻ để ăn đi?