Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 270




Tần Chân nghe thấy lời này thì đôi mắt không khỏi sáng lên.

“Chuyện này em hỏi anh là đúng rồi đó, nếu như muốn mua tứ hợp viện, anh thật sự có thể giới thiệu cho em.” Chỉ là tám ngàn đồng chắc chắn không đủ.

Nhưng không sao, Tần Dã không có đủ tiền, chẳng phải còn có ông cả sao?

Tiền của ông nội cả, sau này sẽ thuộc về cả nhà Tần Dã, ông ấy có rất nhiều tiền, trong tay chắc hẳn vẫn còn mấy vạn đó!

Nếu như ông cả biết Tần Dã muốn mua nhà thì nhất định sẽ cho thêm tiền hỗ trợ.

“Đi, bây giờ chúng ta đến đó xem thử đi.”

Tần Dã đương nhiên không phản đối, bây giờ anh rất nóng lòng muốn trở về nhà, anh hy vọng sau khi giải quyết xong chuyện ở đây, thì sẽ về nhà càng sớm càng tốt.

Như vậy thì anh có thể đoàn tụ với vợ mình sớm một chút.

Anh vốn tưởng rằng Tần Chân sẽ dẫn anh đi nơi khác, nhưng cuối cùng anh ấy lại đi ra khỏi nhà họ Tần... Đi đến căn nhà cách nhà họ Tần một con đường.

“Chỗ anh nói là chỗ này sao?”

Tần Chân gật đầu: “Đúng vậy, chính là chỗ này. Bọn họ muốn bán, nhưng giá căn nhà này tương đối cao, cho nên không có người đến mua, nếu em hài lòng thì có thể mua, không cần lo lắng về chuyện tiền bạc.”

Tần Dã vừa nghe thấy lời anh ấy liền hỏi thẳng: “Chỗ này giá bao nhiêu?”

Tần Chân không có ý định giấu anh chuyện này.

“Giá thấp nhất là mười lăm nghìn, nếu trong tay em chỉ có tám nghìn thì ông cả sẽ cho em bảy nghìn còn lại.”

“Không cần, trong tay em còn có thứ khác.” Tần Dã nhìn căn nhà này một lúc, nhìn từ bên ngoài quả thực rất lớn.

“Chủ nhân của ngôi nhà này ở đâu? Họ có tới không?”

“Em đợi ở đây một lát, anh đi tìm người tới” Tần Chân nói xong liền đạp xe đi.

Tần Dã đứng tại chỗ, anh thầm ước lượng giá vàng trong đầu.

Bởi vì anh chưa từng bán những thứ này, cho nên rất khó ước tính giá cả, nhưng anh vẫn có thể ước chừng đại khái, chỉ là không biết cách bán mà thôi.

Xem ra, ngày mai phải đến chợ đen một chuyến.

Tần Chân quay lại rất nhanh, có một người khác đạp xe đạp đi sau anh ấy.

Là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi.

Sau khi hai người đỗ xe đạp, người đàn ông nhìn Tần Dã một cái, rồi tươi cười chào hỏi: “Cậu là người muốn mua nhà à?”

Tần Dã gật đầu, “Xem nhà trước đã.”

“Được. Tôi mở cửa ngay đây.” Người đàn ông dùng chìa khóa mở cửa. “Nhà tôi rất mới, rất rộng, có hai sân, nếu không phải cần tiền gấp, thì tôi cũng không định bán căn nhà này đâu”.

Tần Dã bước vào... Sau khi anh tham quan hết căn nhà, thật sự rất hài lòng.

Tần Chân nhìn vẻ mặt của anh, liền biết anh thích.

“Thế nào?”

Tần Chân gọi anh sang một bên.

“Chỗ em có hai thỏi vàng, lát nữa anh giúp em xem thử có thể bán được bao nhiêu, nếu như...”

Anh còn chưa nói dứt lời, đã bị Tần Chân cắt ngang: “Em không cẩn phải bán thỏi vàng gì đâu, nếu không muốn lấy tiền của ông nội thì anh cho em mượn phần còn lại, lúc nào em trả cũng được.”

Sau khi Tần Dã nghe Tần Chân nói thì trầm mặc hai giây, lập tức ngẩng đầu nhìn Tần Chân: “Vậy anh cho em mượn tiền, nhưng em sẽ dùng mấy thỏi vàng làm vật thế chấp.”

Tần Chân Thần kinh ngạc: “Ôi trời, còn thế chấp… Em xem anh là loại người nào vậy? Anh không nhận…”

“Nếu như anh không nhận, vậy thì thôi đi, em sẽ tự tìm cách.”

Ngay khi Tần Dã nói những lời này, Tần Chân đã hiểu ý anh.

Nếu anh ấy không đồng ý, thì Tần Dã sẽ không đồng ý mượn tiền, đồng thời cũng không có ý định xin tiền ông nội cả.

Cũng đúng...Nghe nói hôm qua ông nội cả đã cho Tần Dã tiền, kết quả cậu ấy lại từ chối, không lấy đồng nào.

Đúng là đủ cốt khí.

Để ngăn cản Tần Dã bán thỏi vàng với giá thấp, anh ấy gật đầu, “Được được được, cứ làm như lời em nói đi.”

“Được, cảm ơn!” Thật ra Tần Dã có thể từ từ rồi mua cũng được, nhưng nhìn thấy căn nhà này, anh lại rất hài lòng.

Hơn nữa, anh tin rằng vợ anh cũng sẽ thích.

Cho nên cứ mua trước rồi tính tiếp.

Về việc xin tiền ông nội cả… Cho dù là mượn, anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến.

Cho nên sau khi Tần Chân đề xuất phương pháp này, anh liền đồng ý.

“Vậy thì cứ làm như vậy đi, anh đi nói với anh ấy.” Tần Chân lại đi đến trước mặt chủ nhà, “Lão Triệu, em trai tôi đã đồng ý mua căn nhà này, sau khi hoàn tất thủ tục, sẽ thanh toán hết trong một lần.”

Chuyện này khiến chủ nhà... chính là lão Triệu rất vui mừng, “Tôi nghĩ hôm nay vẫn còn làm kịp, hay là bây giờ chúng ta đi làm thủ tục luôn đi?”

“Cũng được, vậy lát nữa chúng ta gặp nhau ở văn phòng quản lý nhà ở.” Anh vẫn phải về nhà lấy tiền.

“Được, vậy thì gặp ở văn phòng quản lý nhà ở.” Lão Triệu nói xong, vô cùng vui mừng chuẩn bị rời đi.

Chỉ là vừa bước đến cửa, anh ấy chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nói: “Nếu hai cậu muốn mua thì tôi sẽ đưa chìa khóa cho hai người trước, đúng rồi, chúng tôi sẽ không chuyển bất cứ thứ gì trong căn nhà này đi, để lại hết cho các cậu đó, đều là đồ tốt cả đấy.”