Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 267




Bởi vì xe lửa khởi hành sớm, cho nên lúc trời chưa sáng mà đám người Tần Dã đã rời giường.

Còn Dung Yên? Dung Yên bị ai đó lăn lộn đến mắt còn không mở nổi.

Nhưng mẹ Dung thì đã dậy sớm nấu cơm sáng cho bọn họ, để đám người ăn no xong rồi đi, hơn nữa đêm qua bà còn tri kỉ làm rất nhiều lương khô với trứng gà cho bọn họ ăn dọc đường.

Ba ngày sau.

Đám người Tần Dã cuối cùng cũng đến Tần gia.

“Tần Dã, chính là ở đây, ông nội đang ở bên trong chờ em đấy.”

Mặc dù Tần Chân không phát điện báo nói khi nào bọn họ tới, nhưng trong lòng anh hiểu rất rõ mấy ngày nay ông Tần khẳng định ngày nhớ đêm mong, mỗi ngày đều ở trong nhà chờ bọn họ.

“Chúng ta đi vào đi.” Tần Hằng dẫn đầu đi vào, “Ông ơi, chúng cháu quay về rồi.”

Một tiếng này hô lên, ông Tần vốn đang ngồi chờ trong phòng khách lập tức vội vã đi ra ngoài.

Tầm mắt trực tiếp bỏ qua đám người Tần Chân, dừng lại ở trên người Tần Dã đang đứng ngoài cổng lớn.

Nhất thời lệ nóng lưng tròng.

Giống, thật sự là quá giống, khuôn mặt kia của thằng bé giống y hệt Giang Họa thời còn trẻ.

Tần Chân với Tần Hằng nhìn thấy lão gia tử kích động như vậy, vội vàng khuyên nhủ: “Ông cả, ông đừng kích động….”

“Ông, ông không kích động….Ông là vui mừng…..Ông thật sự rất vui mừng…” Mặc dù ông Tần miệng thì nói như vậy nhưng nước mắt thì lại không ngừng rơi xuống, ngăn thế nào cũng không được, ngược lại làm hai mắt vẩn đục ngày càng sáng rõ.

Tần Dã nhìn ông, trong lòng bỗng nhiên cũng có một loại cảm giác khó chịu.

Có lẽ là vì nước mắt nóng bỏng không một tiếng động cứ vậy rơi xuống của ông lão trước mắt kia làm tan đi băng ở trong lòng anh.

Chỉ là, nhất thời anh lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Bởi vì câu chuyện như thân nhân gặp lại này….Làm cho anh không thích nghi nổi.

Cũng may ông Tần kịp thời khống chế lại được cảm xúc của mình.

Ông tiến lên, trực tiếp nắm lấy tay Tần Dã, “Cháu ơi, để cháu chịu khổ rồi, là do ông nội vô dụng…..”

Nếu như ông tìm được bọn họ sớm hơn một chút, thì nhất định ba anh em đã không phải chịu nhiều khổ cực như thế.

“Không khổ.” Tần Dã khô cằn nói ra hai chữ này.

Anh cũng không trốn tránh hai bàn tay khô quắt lại nhăn nheo đang nắm lấy tay mình.

Cũng không phải là anh làm giá, mà anh thật lòng cảm thấy như vậy, khổ đau của 20 năm trước khiến anh có cơ hội gặp được Dung Yên, vậy đó không gọi là khổ.

Ông Tần lúc này mới chú ý tới không có những người khác: “Đúng rồi, Tiểu Dư với Tiểu Mai đâu? Còn cả cháu dâu của ông nữa….Bọn họ đều không tới sao?”

Tần Chân đang tính nói hộ, Tần Dã đã tự mình trả lời: “Bây giờ không tiện đến, cháu tới trước.”

Ông Tần vừa nghe lời này, trong lòng mặc dù có tiếc nuối khi tất cả không thể đến, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.

“Được rồi, lần sau chúng nó tới cũng được, phải rồi, đồ trong tay cháu nặng lắm phải không, để ông cầm cho.”

Lần đầu nhìn thấy cháu trai ruột, bất giác ông muốn đi lấy lòng một chút.

“Không cần…” Tần Dã nhìn về phía ông, biểu tình thoáng nặng nề hơn: “Đây là hũ tro cốt của bà nội với cha mẹ cháu.”

Ông Tần nghe lời này thì thoáng khựng người lại một chút, sau đó vươn đôi tay run run ra muốn nhận lấy.

Tần Chân thực sự sợ ông bị kích thích quá độ, vội vàng đi qua đỡ lấy ông.

“Ông cả, ông đừng vội, để Tần Dã bỏ hũ tro cốt ra ngoài đã.”

Nói xong lại nhìn sang Tần Dã: “Em ba, em bỏ hũ tro cốt ra ngoài luôn đi! Để ở kia kìa…” Anh dùng ngón tay chỉ sang chiếc bàn vuông nhỏ kê sát tường đặt ở trong phòng khách.

Thanh âm của ông Tần cũng nặng nề: “Để ở đó đi.”

Đôi mắt già nua khóa chặt vào cái rương to ở trước mặt.

Tần Dã gật đầu, ôm rương đi đến cái bàn kia trước, sau đó mới cẩn thận mở nắp ra, bỏ ba hũ tro cốt ra bên ngoài, đây là về sau anh làm lại ba cái hủ mới.

Hũ đặt ở giữa là tro cốt của bà nội anh.

Còn của cha mẹ thì đặt ở hai bên cạnh.

Màu sắc ba hũ đều khác nhau để dễ phân biệt.

“Đây là bà nội.”

Tần Dã vừa chỉ vào vừa nói, ông Tần run rẩy tiến lên, sau đó duỗi tay chạm vào hũ tro cốt, nước mắt một lần nữa không kìm được tuôn ra.

Ba người Tần Dã đứng ở một bên im lặng không nói gì.

Bọn họ có thể cảm giác được loại thống khổ này của lão gia tử.

Không biết là đã trôi qua bao lâu, đến tận lúc ông nội Tần Võ Xung và cha Tần Hướng Nam của Tần Chân với tam phòng Tần Hướng Bắc kéo nhau qua đây an ủi mới khiến cho ông Tần tạm thời bình tĩnh lại.

Bọn họ nhìn ba hũ tro cốt, tâm tình cũng không dễ chịu lắm.

Tần Chân dẫn đầu đánh vỡ bầu không khí kìm nén này: “Ông cả, chúng cháu ngồi một đường xe lửa, vừa bẩn vừa mệt, cho chúng cháu đi tắm rửa trước đã nhé, có gì sửa soạn xong chúng cháu lại qua đây.”

Tần Võ Xung đã sớm chú ý tới Tần Dã, ông cảm thấy chàng trai này lớn lên thật tốt, vừa có nét giống anh cả ông, cũng vừa có nét giống chị dâu.

Hơn nữa người còn rất cao, cao hơn cả Tần Chân với Tần Hằng.