Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 265




Bọn họ vội vàng đứng dậy.

"Thím, lại gặp nhau rồi, đây là một chút đồ vật chúng con mang tới, để ở đây được không?"

Lúc Tần Chân bước vào nhà, đám người La Thành cũng cầm theo các túi tiến vào.

Mẹ Dung nhìn về phía La Thành, "Ôi, các con tới cũng tới rồi, sao lại mang nhiều đồ vật như vậy chứ?"

"Đều là một số ít vật nhỏ không đáng tiền, là lão gia tử còn có ông nội bọn con nói nhất định phải mang đến. Đúng rồi chú, thím, con giới thiệu với mọi người một chút, đây là em trai thứ hai của con Tần Hằng, đây là anh họ ở nhà họ Giang của Tần Dã, tên là Giang Diễm, lần này cậu ấy nghe tin đã tìm được Tần Dã nên không chịu học, cứ kiên trì đi theo tới."

Giang Diễm lập tức tiến lên một bước, cậu ấy nho nhã lễ độ nói: "Chào chú thím ạ, chào em họ, em dâu……"

"Ôi, tốt tốt tốt……" Mẹ Dung rất thích tiểu bối hào hoa phong nhã này, quá có lễ phép.

Hơn nữa, lớn lên cũng đẹp.

Dung Yên nhìn người tên là Giang Diễm này, nhìn mặt hình như còn trẻ hơn Tần Dã một chút.

Thế mà lại là anh họ?

"Cậu ấy và Tần Dã chỉ kém nhau có một ngày, nhờ một ngày này mà Tần Dã phải gọi Giang Diễm là anh họ." Trong giọng nói của Tần Chân lộ ra sự vui sướng.

Hiển nhiên đối với việc Tần Dã xếp cuối cùng trong đám bọn họ, đã làm anh ấy rất vui vẻ.

Tần Dã: ……

Mẹ Dung nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, vội vàng nói: "Các con đi một đường chắc là đã đói bụng rồi! Mau ngồi xuống cùng nhau ăn cơm, để thím đi lấy cho tụi con mấy chén sủi cảo."

Cũng may là buổi chiều ngày hôm qua bà ấy đã gói rất nhiều sủi cảo, chỉ cần bỏ vào trong nước nấu là được.

Tần Hằng muốn nói không cần, nhưng Tần Chân đã mở miệng nhanh hơn cậu ấy, "Vậy làm phiền thím rồi."

Tần Hằng: ……?

Lần sau nhất định phải nhớ rõ không được đi ra ngoài với người anh họ này, lần này quá không chú ý, da mặt của cậu ấy cũng chưa dày như vậy đâu.

Nếu như là một chỗ khác, nhất định cậu ấy sẽ nói là không quen người này.

Giang Diễm cũng có chút ngượng ngùng, nhưng mà lời Tần Chân cũng đã nói ra, cậu ấy bên này cũng không tiện từ chối nữa.

Trái lo phải nghĩ, vẫn là ngậm miệng thì tốt hơn.

Chỉ lộ ra nụ cười xấu hổ nhưng vẫn không mất lễ phép.

Thật ra mẹ Dung rất thích tích cách sáng sủa không ngượng ngùng này của Tần Chân, bà ấy nhanh chân bước ra ngoài.

Dung Văn Minh tiếp đón bọn họ ngồi xuống.

"Cái này cũng vừa mới được dọn lên, chúng ta ăn trước mấy miếng đi."

"Chú, không vội, chúng con đi rửa tay trước đã." Tần Chân khoác vai La Thành đi ra ngoài.

Tần Hằng và Giang Diễm cũng tự nhiên bước nhanh ra ngoài theo.

Dương Văn Minh quay đầu nhìn về phía con gái nhà mình, "Yên Yên, con đi lấy mấy bộ chén đũa……"

Dung Yên còn chưa lên tiếng, Tần Dã đã nhanh chóng mở miệng, "Để con đi."

Sau đó anh sải bước đi ra ngoài.

Chỉ trong chốc lát sau anh đã trở lại, trong tay cầm bốn bộ chén đũa.

Mà đúng lúc này, bốn người Tần Chân cũng tiến vào một lần nữa.

Dung Văn Minh nhìn thấy bọn họ tiến vào, liền nói: "Các con mau ngồi đi."

Cũng may là ghế ở đây đều là loại ghế dài, hơn nữa lại còn dùng bàn bát tiên, hai người có thể ngồi một ghế.

Tần Dã ngồi cùng với vợ mình, cùng cô ngồi chung một cái ghế dài.

"Ăn cơm trước!" Dung Văn Minh mở miệng, ông động đũa trước, điều này làm cho Tần Hằng vốn đang muốn nói chờ thím cùng ra rồi ăn cũng không nói được.

Chủ yếu vẫn là do Tần Chân cũng cầm lấy đũa mà ăn.

Bên này sủi cảo của mẹ Dung cũng đã chín.

Trên đường đi Tần Dã hỗ trợ mang lại đây.

Bốn người La Thanh ngồi xe lửa ba ngày, bữa cơm nóng hôi hổi này……Đặc biệt là món sủi cảo cuối cùng, đã làm cho bọn họ ăn rất thỏa mãn.

Chờ sau khi ăn xong, Tần Dã cũng không vội đi làm việc.

Mà Tần Chân cũng đang nói chuyện với anh.

"Tần Dã, lão gia tử nghe được chuyện của em, ông ấy đã khóc gần hai tiếng đồng hồ."

Khóc là sự thật, nhưng mà hai tiếng đồng hồ? Khả năng cao là lão gia tử muốn đánh gãy chân của anh.

Dung Yên: ……

Hai người bọn họ có chút không tin, đều cho rằng anh ấy nói quá khoa trương, nhưng mà chắc khóc là sự thật.

Trong lúc nhất thời, hai người đều có chút im lặng.

Lời này không dễ tiếp.

"Tần Dã, người trong nhà đều ngóng trông các em trở về, bọn họ đã hạ mệnh lệnh chết, nhất định phải mang được các em trở về……Em thương xót cho bọn anh đi……"

"Được, tôi đi cùng các anh"

Tần Chân nghe được lời này, không khỏi sửng sốt một chút, anh ấy còn chưa có phát huy đâu? Mà đã đồng ý rồi?