Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 250




Tần Chân vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, còn ba người em họ của cháu nữa.”

Ông Tần đã mong chờ nhiều năm như vậy, tuy trong lòng biết rõ vợ mình có thể đã qua đời, nhưng khi nghe thấy điều đó, trong lòng ông ấy vẫn cảm thấy khó chịu.

Ông ấy thậm chí còn không gặp mặt vợ mình lần cuối cùng.

Hơn nữa, vợ ông ấy còn mất vì sinh con.

Tần Chân thấy ông ấy đã thả lỏng một chút, vội vàng đưa tín vật anh ấy lấy từ chỗ Tần Dã cho ông Tần.

“Ông nội cả, đây là ngọc bội của bà nội cả năm đó, còn có tấm ảnh này nữa.”

Tần Chân đưa hai bức ảnh, một tấm là anh ấy mang đến nhà Tần Dã, một tấm là Tần Dã đưa cho anh ấy.

Ông Tần vội vàng cầm lấy tấm ảnh và khối ngọc bội nứt vỡ kia.

Hai bức ảnh giống hệt nhau, còn có khối ngọc bội nứt vỡ kia, ông ấy lập tức bật khóc nức nở.

“Đúng vậy, đây chính là... Là Giang Họa...” Là Giang Họa của ông ấy.

Nhìn những thứ này, ông ấy biết lần này sẽ không có sai lầm.

Đàn ông không dễ rơi nước mắt, chỉ là chưa đụng đến chỗ đau lòng mà thôi.

Một người dầm mưa dãi nắng cũng chưa từng rơi nửa giọt nước mắt vì cuộc sống, vào giây phút này... Lớp phòng ngự của ông ấy đã bị phá vỡ, những giọt nước mắt thầm lặng đã tuông rơi và không thể nào ngăn cản được nữa.

Điều này khiến ông Trần và Tần Chân đều vô cùng khó chịu.

Chỉ là bọn họ không biết phải an ủi như thế nào.

Đó là hơn bốn mươi năm lận đấy! Một người có bao nhiêu lần bốn mươi năm chứ? Cảm tình này quá sâu sắc rồi.

Người bên cạnh không thể nào ngăn cản ông ấy bày tỏ sự đau buồn của mình.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ông Trần biết rằng cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, cho nên lên tiếng:“Lão Tần, ông đừng buồn nữa, mau hỏi Tần Chân xem đã có chuyện gì xảy ra vậy? Hơn nữa, nếu như đã tìm thấy ba anh em kia, vậy người đâu rồi? Tại sao cháu không đưa bọn họ về đây?”

Lời nói của ông ấy cuối cùng cũng khiến ông Tần ngừng đau buồn, ông ấy tùy ý lau mặt một cái:“Đúng, ba anh em Tần Dã đâu? Tại sao cháu không đưa mấy anh em nó về?”

Ông ấy đã nhớ thương vợ hơn bốn mươi năm... Ông ấy biết rằng bà ấy có thể đã c.h.ế.t rồi.

Tìm kiếm bà ấy, chỉ là tia hy vọng cuối cùng mà thôi.

Nhưng mà, cháu trai và cháu gái vẫn khiến ông ấy cảm thấy ngạc nhiên, vui mừng.

Ông ấy biết rằng ngay cả trong hoàn cảnh khó khăn như vậy thì Giang Họa cũng sẽ cố gắng hết sức để giữ đứa trẻ trong bụng.

Chỉ là ông Tần thật khó chấp nhận rằng người con trai ông ấy chưa từng gặp mặt... đã qua đời rồi.

Con trai ông ấy bao nhiêu tuổi chứ? Nếu ông nhớ không lầm, tính theo thời điểm mang thai năm đó thì con trai ông ấy năm nay chỉ mới 43 tuổi!

Vậy thì bằng tuổi với Tần Hướng Bắc của gia đình Lão Tam.

Nhỏ hơn cha Tần Chân, Tần Tương Nam một tuổi.

Dù sao thì hồi đó ông ấy không những lấy vợ muộn hơn em trai thứ hai, mà còn sinh con muộn hơn em ông ấy nữa.

“Ông nội cả, chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, sao ông không rửa mặt trước đi, cháu từ từ kể cho ông nghe.”

Còn không đợi ông Tần gật đầu, ông Trần đã thức thời mà nói:“Tôi nhớ ra ở nhà còn có việc phải làm, tôi về trước đây, lát nữa sẽ quay lại sau.”

Nói xong liền trực tiếp rời đi.

Ông Tần nhìn Tần Chân,“Chúng ta vào nhà nói chuyện đi.”

Tần Chân gật đầu.

Hai người cùng nhau vào nhà, sau đó lên phòng làm việc trên tầng hai.

“Nói đi! Nói rõ đầu đuôi tất cả mọi chuyện cháu biết cho ông nghe.”

Tần Chân lúc nãy cũng không cần dè chừng, kể lại tất cả những điều anh ấy biết trong đại đội Tần gia...

Bao gồm cả chứng mất trí nhớ của bà nội cả...

Ông Tần nghe kể, trong lòng vô cùng bi thống.

Ông ấy cũng tức giận với nhà họ Tần kia, nhưng ông ấy cũng biết, nếu không có nhà họ Tần... Giang Họa có khả năng sẽ không sinh con được.

Nếu như cháu trai Tần Dã của ông và Tần Chân đã giải quyết hết mọi chuyện, vậy thì ông ấy không cần phải lo lắng nữa.

“...Cháu giúp ông mua vé tàu lửa, ông muốn đến gặp mấy anh em Tần Dã.”

Ông ấy không thể chờ đợi dù chỉ là một khắc.

Tần Chân:……

Anh ấy biết ngày mà, nếu anh ấy không thể dẫn anh em họ về, vậy thì ông nội cả sẽ tự mình đến gặp.

Quả nhiên là như vậy.

“Ông nội cả, ông đừng đi nữa, thân thể của ông không thể chịu đựng được sự dày vò như vậy đâu, ba ngày ngồi tàu hỏa, vậy chính là chịu tội đó, khó lắm mới tìm được người, ông phải giữ gìn sức khỏe và ở lại với mấy anh em Tần Dã thêm vài năm nữa, đúng không? Nói ra thì, ba người em họ của cháu thật sự rất đáng thương, từ nhỏ đã bị ngược đãi, không cha không mẹ thật sự rất khó khăn, ông phải giữ gìn sức khỏe của mình... Cho bọn họ thêm một chút tình cảm yêu thương của người thân ruột thịt mới được.”

Ông Tần cuối cùng cũng tìm được cháu trai cháu gái của mình, ông ấy đương nhiên muốn sống lâu hơn nữa.

Vì vậy, ông ấy do dự.

Tần Chân thấy lời mình nói có tác dụng, cho nên tiếp tục khuyên bảo.

“Ông nội cả, nếu không thì thế này đi! Ông bàn bạc với ông nội và cha cháu trước đã, đến lúc đó, cháu đến đó thêm một chuyến cũng được! Lần này, cháu tin Tần Dã sẽ không từ chối đến Bắc Kinh nữa đâu, chủ yếu là chúng ta phải kiên nhẫn từ từ mới được.”

“Tần Dã đã nếm trải hết chuyện ấm lạnh trong cuộc đời ở đại đội Tần gia, việc cậu ấy có lòng cảnh giác với chúng ta là chuyện bình thường, việc chúng ta phải làm chính là, xem thử làm thế nào để cậu ấy cam tâm tình nguyện về đây.”