Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 197




Ba Dung gật đầu, thật sự ông ấy không thể giúp được gì nhiều, mấy ngày nay ngồi xe lửa khiến cơ thể ông ấy rất mỏi mệt, vốn dĩ đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, không có giường nằm mà phải ngồi suốt, thật sự rất mệt nhọc.

Cơ thể có chút không chịu đựng được, tay chân bủn rủn không có sức, tinh thần cả người hơi uể oải.

Tự mình có thể đi là khá lắm rồi, làm sao có thể mang theo thứ gì nữa.

“Chúng ta mang hành lý đến đây trước đi!” Mẹ Dung nhìn thấy có người dọn đồ đạc hành lý ở kệ trên đầu, chứng tỏ sắp đến trạm.

“Cái này không gấp, đợi lát nữa tới rồi lấy sau, nếu lấy xuống trước, chút nữa lối đi nhỏ này không thể đi nữa.”

Thật ra bản thân cô chỉ có một bao lớn, cộng thêm một túi hành lý mua từ cửa hàng hữu nghị.

Hầu hết đều là của ba mẹ, lần này bọn họ tới…… Mang theo bốn bao lớn.

Nếu cô không khuyên nhủ thì chắc phải thêm vài bao nữa.

“Được.” Sau khi mẹ Dung ra ngoài, người tâm phúc của bà ấy tự nhiên liền biến thành con gái bà ấy.

Mười phút sau, xe lửa đến trạm.

Cũng may người xuống xe ở trạm này không nhiều lắm.

Dung Yên lấy tất cả hành lý và bao hàng từ trên giá xuống, “Ba, ba đi đằng trước, Tiểu Dư theo sau, sau đó mẹ đi theo Tiểu Dư đi, chốc nữa, mọi người tới cửa sổ xe này, chuyển mấy bao hành lý này xuống.”

“Được rồi.” Lúc này mẹ Dung không có bất cứ ý kiến gì.

Dù sao con gái bà ấy nói gì thì là cái đó.

Ba người chen chúc xuống xe, mẹ Dung lúng túng đi tới dưới cửa kính xe tương ứng, bà ấy kêu về phía Dung Yên còn ở trên xe lửa chưa xuống: “Con gái, mau ném xuống.”

Ngay lúc này, Tần Dư đã nhìn thấy anh cả đang chờ ở cách đó không xa, cậu ấy nhảy lên hét lớn, “Anh cả, anh cả, bên này, anh mau tới đây……”

Tần Dã vốn dĩ vẫn luôn nhìn người lên xuống xe lửa, lúc này nghe thấy tiếng của Tần Dư, lập tức anh nhìn về phía phát ra âm thanh, quả nhiên nhìn thấy em trai thứ hai của anh, vội vàng đi tới.

“Tần Dư, chị dâu em đâu?”

“Anh cả, chị dâu ở trên xe, đây là chú và thím, là ba mẹ của chị dâu.”

Tần Dã vừa nghe câu này thì cả người anh sững lại, quay đầu nhìn về phía vợ chồng trung niên đó.

Vừa rồi anh dùng toàn bộ sự chú ý của mình để tìm kiếm vợ, căn bản không để ý đến…… Có chút lúng túng, trong lòng cũng hơi hoảng.

Cố gắng giữ bình tĩnh, “Ba, mẹ……”

Ba Dung và mẹ Dung lập tức nhìn về phía chàng trai trước mắt này, không thể không nói, từ vẻ ngoài mà nói thì đúng là không thể chê.

Bọn họ biết Tần Dư khá đẹp trai, anh cậu ấy chắc cũng không kém chút nào.

Nhưng rất rõ ràng, ngoại hình của con rể vẫn là vượt ngoài sức tưởng tượng của họ.

Khuôn mặt đẹp, thân hình cao lớn khỏe mạnh, trông có vẻ là người lao động giỏi.

Quan trọng nhất chính là, vẻ mặt còn rất thành thật.

Về ấn tượng đầu tiên với con rể…… Hai vợ chồng đã duyệt qua.

“A, chào……” Mẹ Dung là người đầu tiên bình tĩnh trở lại, bà ấy vội lên tiếng.

Người ta thường nói mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa mắt, mẹ Dung chính là như vậy.

Trái lại là ba Dung…… Đối với tên nhóc thối đào cải trắng nhà ông ấy thì trong lòng vẫn có một chút khúc mắc.

Vẻ mặt không hề nhiệt tình và vui vẻ giống như mẹ Dung.

Dung Yên nhìn thấy màn nhận người thân này thì không biết nói gì, “Mọi người có thể về nhà rồi nói được không? Xe lửa này sắp chạy rồi, nhanh chuyển mấy bao hàng này xuống đi!”

Tần Dã vừa nghe vợ nói, anh lập tức tỉnh lại, vội vàng đưa tay, “Vợ, em đưa đồ cho anh đi.”

Tim đập thình thịch mạnh mẽ…… Không ai nói với anh là mẹ vợ và ba vợ sẽ đến!

Vừa rồi có phải ba vợ không hài lòng với anh không?

Dung Yên không để anh nghĩ nhiều, cô đưa một mớ bao hàng trên xe xuống.

Đợi sau khi làm mọi thứ xong, cô trực tiếp xuống xe, cũng không lãng phí thời gian, dù sao thời gian dừng của xe lửa ở trạm này cũng không dài.

Lúc này, Tần Dã không biết nên nói gì.

“…… Ba, mẹ, mọi người đi đường vất vả, con, con đánh xe bò đến đây, đang ở bên ngoài……”

“Có xe bò thì tốt quá, mẹ vốn đang nghĩ nhiều thứ như vậy thì làm cách nào để trở về đấy, bây giờ thì tốt rồi.” Mẹ Dung cười nói.

Tầm mắt ba Dung dừng ở trên người Tần Dã, đó là sự đánh giá trần trụi.

Ánh mắt ấy quá sức rõ ràng, Tần Dã đương nhiên biết, cả người anh vô thức mà ưỡn thẳng hơn.

Lúc này, Dung Yên đi tới, cô nhìn về phía Tần Dã, “Không ngờ anh còn rất thông minh, đoán được hôm nay em sẽ tới.”

Tần Dã được khen ngơi, tai Tần Dã…… nóng lên, “Lần trước em có nói sơ sơ là ngày hôm nay trở về, nên anh đến đây xem thử. Đúng rồi, chúng ta về nhà trước đi! Ba mẹ đi tàu suốt chặng đường sẽ rất mệt, về nhà nghỉ ngơi trước.”

“Được rồi.” Dung Yên gật đầu.

“Vợ, anh đem mấy thứ này lên xe bò trước. Em và ba mẹ đều không cần động tay, anh làm một chút là xong ngay.”

Một mình anh có sức lực lớn, lập tức nhấc vài bao vác lên người.

Sau đó sải bước rời đi.

Dung Yên đẩy Tần Dư một chút, “Em đi giúp xem đồ đi.”

Tần Dư dạ một tiếng, sau đó nhanh chóng đuổi kịp anh cả.

Dung Yên nhìn sang ba mẹ, “Nhìn người này, mọi người cảm thấy thế nào?”

Ba Dung:……

Chẳng ra gì.