Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 196




Đặc biệt là Tần Dã, gần như cả đêm anh không ngủ.

Sáng sớm hôm sau anh đã dậy.

Sau khi làm bữa sáng xong, anh lại quét dọn mấy gian nhà một lượt.

Cho đến khi Tần Mai thức dậy, lúc này hai anh em mới ăn cơm sáng.

Vừa buông chén đũa xuống, Tần Mai liền có chút gấp gáp.

“Anh cả, bây giờ chúng ta đi luôn nhé?”

“Không vội, đợi anh cả dọn dẹp lại nhà bếp một chút.” Anh không thể để sau khi vợ nhà anh trở về lại nhìn thấy dáng vẻ nhà bếp bừa bộn được.

Tần Mai nghe thấy, lập tức nói: “Anh cả, em giúp anh.”

“Không cần, anh làm một chút là xong ngay.” Mấy ngày gần đây, bởi vì Tần Dã lo lắng cho cơ thể của Tần Mai nên gần như đảm đương hết mọi việc sinh hoạt trong nhà.

Anh cũng không để Tần Mai làm việc.

Đúng lúc, trong đội vẫn chưa làm việc nên hàng ngày anh cũng rảnh rỗi ở nhà.

Vì chỉ có hai cái chén, nên rửa cũng nhanh.

Chỉ chốc lát sau đã xong.

“Mai Tử, đi thôi.”

Tần Mai đã chờ ở trong sân từ lâu.

Tần Dã lôi con bò từ sân sau ra, sau đó lồng vào xe bò.

Nhìn thấy cơ thể gầy gò mỏng manh của em gái nhà anh, anh nói: “Mai Tử, em trông chừng trước chút nhé, anh đi vào nhà lấy cái chăn cho em, chút nữa trở về thì em với chị dâu có thể dùng.”

Còn về phần Tần Dư…… Thằng nhóc này da dày, gặp chút gió lạnh thì có sao đâu?

Anh nhanh chóng về phòng, cầm lấy chăn bông cũ trước đây.

Sau đó trải một cái trên xe bò, một cái còn lại để Tần Mai khoác.

Còn anh vội vàng lái xe bò.

7 giờ, trong thôn vẫn có nhiều người trong thôn dậy sớm.

Nhìn thấy hai anh em, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại, có người lanh mồm lanh miệng hỏi thẳng: “Tần Dã, Tần Mai bị bệnh sao?”

Nếu không sáng tinh mơ lái xe bò lên trấn trên làm gì?

Tần Dã nghe thấy câu này, sắc mặt lập tức trở lên u ám.

Anh quét ánh mắt sắc bén qua, “Cơ thể của Mai Tử rất tốt.” Không cần thiết phải giải thích.

Anh không muốn nhiều lời với những người này.

Tần Mai thì càng không cần phải nói, cô bé vốn đã nhát gan, đừng nói tới việc nói chuyện với người trong thôn, cô bé rụt cổ, sau đó cúi đầu.

Người trong thôn:……

Không phát bệnh thì lên trấn trên làm gì? Còn bọc Tần Mai thành dáng vẻ này.

Nhưng mà, nhìn sắc mặt khó coi của Tần Dã, bọn họ cũng ngại không mở miệng nữa.

Đợi đến khi Tần Dã đánh xe bò đi rồi.

Lúc này, mới có người trong đám đông nói một câu, “Có phải cậu ấy đi đón vợ mình không nhỉ?”

“Không phải chứ? Trở về thật sao?” Có người không tin.

“Đợi đi!” Đây là âm thanh đợi xem trò vui.

Đương nhiên, Tần Dã không để ý tới những người này, trong lòng anh đang hăng hái.

Hận không thể gặp vợ anh ngay lập tức.

Đương nhiên, trong lòng anh cũng có đôi chút lo lắng không yên, hôm nay cô ấy có trở về không?

Bên này, trên xe lửa, mẹ Dung ngồi xe lửa mấy ngày nay, cảm giác cơ thể như muốn rã rời.

Xe lửa càng gần trạm, trong lòng bà ấy càng khó chịu, bởi vì nơi xe lửa đi qua thật sự quá hoang vắng.

Cảm giác hình như chỗ này rất nghèo.

Ai……

“Khi nào đến vậy? Chút nữa chúng ta vào trong thôn bằng cách nào thế?”

Bao lớn bao nhỏ…… Nghe nói từ trong trấn đến đại đội nhà họ Tần còn phải đi thêm một đoạn đường.

Dung Yên còn chưa mở miệng, Tần Dư ở bên cạnh đã hưng phấn nói trước, “Thím, sắp tới rồi, chắc chắn anh cả cháu sẽ đến đón chúng ta.”

Mẹ Dung mới nghe còn rất hào hứng, ngay sau đó do dự một chút, “Anh cả cháu không phải bị thương sao?”

Trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng không trò chuyện nhiều về con rể, chủ yếu là lúc vợ chồng họ hỏi chuyện con gái, chỉ hỏi được một hai câu, đã bị con gái nói hai ba câu gạt đi.

Còn về phần hỏi Tần Dư…… Thì cũng không có gì nhiều để hỏi.

Trong lúc nhất thời, Tần Dư bị hỏi đến nghẹn họng…… Đúng vậy! Chân anh cả cậu ấy chưa lành, cho dù là biết ngày họ trở về thì cũng không thể tới đón bọn họ.

Dung Yên nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của cậu ấy, mỉm cười, “Cho dù là anh cả em không đến, đợi lát nữa chúng ta xuống xe lửa, thời gian vẫn còn sớm đấy! Đến lúc đó đi tìm chiếc xe bò chắc là không thành vấn đề, không được nữa thì đi bộ trở về.”

“Đúng vậy, đi bộ cũng được.” Mẹ Dung không lo lắng gì khác, bà ấy chỉ lo lắng cho thân thể của chồng mình, nghĩ chắc ông ấy không đi lại được nhiều.

Dung Yên không nói nhiều lời, dù sao chút nữa cô cũng không định để họ đi bộ về đại đội nhà họ Tần.

Trong tay cô có tiền có đồ, tìm người chở thật sự quá đơn giản.

“Ba, chút nữa ba cố gắng chống đỡ bản thân là được, còn về phần hành lý gì đó thì chúng con tự mang được.”