Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 192




Người đàn ông đẩy xe đẩy lại đây, còn có ba người đi cùng với anh ta.

Vừa nhìn thấy lương thực trong góc khuất đã cực kỳ cao hứng.

Lập tức để cho một người canh giữ ở bên ngoài.

Hai người khác thì kiểm tra chất lượng hàng hóa.

Sau khi người đàn ông nghe thấy đã kiểm kê hàng hóa xong, nhanh chóng tính toán số tiền, "Số tiền không sai, đây là tiền, thím đếm một chút."

Dung Yên nhận tiền, mau chóng đếm số tiền.

Sau khi thấy không có vấn đề gì thì bỏ vào trong túi quần áo, nhưng thực tế là bỏ vào trong không gian.

Cô chuẩn bị đạp xe chạy lấy người.

Người đàn ông tên là Lưu Vượng Phúc, anh ta thấy Dung Yên phải đi liền vội vàng hỏi, "Thím, khi nào thím đến nữa?"

Dung Yên nghe được người ta gọi cô là thím thì cực kỳ khó chịu.

"Có việc nên không tới."

Sau khi nói xong, cũng không đợi Lưu Vượng Phúc nói thêm cái gì, đã trực tiếp đạp xe rời đi.

Lưu Vượng Phúc: ……

Xong rồi, nguồn cung cấp tốt như vậy mà giờ lại không còn nữa.

Dung Yên đạp xe đạp đến một chỗ không người, xóa đi toàn bộ đồ giả dạng, khôi phục lại bộ dáng lúc đầu của cô, sau đó mới đi ra ngoài.

Cô vừa đạp xe đạp, vừa tính nhẩm trong lòng số tiền tiết kiệm của mình.

Trong khoảng thời gian ở bên này, cô cũng đã kiếm lời được không ít tiền, bao gồm bán được năm cây nhân sâm lớn ở trong không gian.

Tất cả các thứ này đều được trồng trong không gian của cô.

Mỗi cây hai trăm, tổng cộng là một ngàn đồng tiền.

Hơn nữa, cô cũng đã bán không ít lương thực, những lương thực này đều là trong siêu thị ở không gian.

Cộng dồn lại, trên tay cô cũng có được năm ngàn đồng tiền.

Số tiền này đối với người khác là rất nhiều, nhưng mà đối với cô, thì nó cũng không nhiều lắm.

Vốn dĩ cô muốn mua tứ hợp viện, lúc trước là tiền không đủ, hiện tại là cô không kịp chọn nhà ở, cũng chỉ có thể để lần sau lại mua vậy.

Cô đạp xe đạp quẹo vào một hướng khác để đi về nhà, đột nhiên có người kinh hoảng thất thố lao ra từ chỗ ngoặt……

Nếu như không phải Dung Yên phanh lại kịp thời thì đã đụng vào nhau.

Nhưng mà người phụ nữ này vẫn trẹo chân ngã lăn trên mặt đất.

Dung Yên thấy vậy, lễ phép hỏi cô ấy, "Cô không sao chứ?"

Tuy rằng không có đụng phải, nhưng người này chắc không phải muốn tống tiền cô đấy chứ?

Người phụ nữ ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Dung Yên thì rất kinh ngạc, "Dung, Dung Yên?"

Dung Yên không nghĩ đến còn gặp phải người quen.

Nhưng mà thật sự là cô không quen biết người phụ nữ trước mặt này, bởi vì cô rất mơ hồ đối với ký ức của nguyên chủ.

Người phụ nữ thấy cô không nói lời nào, lại nói thêm một câu, "Dung Yên, cô không nhớ tôi sao? Tôi là bạn học cấp ba của cô……"

Nguyên chủ chỉ học có nửa học kỳ cấp ba, đã bị tính kế phải xuống nông thôn.

Đúng thật là cô không quen biết người này.

"Tôi là Lưu Hồng đây, cô không nhớ rõ tôi sao?" Lưu Hồng bò dậy từ trên mặt đất, cô ta nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, còn có âm thanh mắng nhiếc, sắc mặt đại biến, chủ động nói với Dung Yên, "Thực xin lỗi, tôi không thể nói chuyện nhiều với cô……"

Vừa mới bước được một bước, cô ta đã cảm thấy loại đau thấu tim.

Đúng lúc này, kẻ truy đuổi cô ấy cũng tới.

Người đuổi theo là một nam một nữ, còn có một bà lão thở hổn hển chạy theo phía sau.

Bọn họ vây quanh Lưu Hồng, "Lưu Hồng, mày chạy đi đâu?"

Lưu Đại Thắng rất tức giận, người phụ nữ đi cùng ông ta là vợ của ông ta, tên là Trịnh Hạ.

Bà ta cũng rất tức giận, "Lưu Hồng, nếu như mày không muốn thì phải nói sớm, sao phải chạy trốn?"

Lưu Hồng khóc, "Tôi không cần……"

Dung Yên nhìn những người này, cô cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra.

Nhìn người đang rơi lệ đầy mặt, cô lộ ra thiện tâm khó có được, "Lưu Hồng, cô có muốn trợ giúp không?"

Lưu Hồng nghe được lời này, nâng lên đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Dung Yên.

Còn không đợi cô ấy nói chuyện, bà lão kia đã há mồm, "Tôi là mẹ nó, nó cần gì sự trợ giúp của cô chứ? Cô gái, khuyên cô đừng nên xen vào chuyện của người khác."

Dung Yên không để ý đến bà ta, chỉ nhìn về phía Lưu Hồng, "Nếu cần báo án, thì tôi sẽ báo án giúp cô."

Vài người nhà họ Lưu thay đổi sắc mặt, Lưu Hồng vừa nghe thấy là báo án, cô ấy lắc đầu, "Không cần……"

Dung Yên vừa nghe thấy lời này, thì cũng không có nói nhiều.

Nếu như bản thân cô ấy đã không cần, cô cũng không cần can thiệp vào chuyện này.

Chuẩn bị đạp xe chạy lấy người.