Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 187




Tần Dã nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt em gái, trong lòng có chút do dự.

Nếu như anh đi rồi, lỡ như em gái lại vì căng thẳng sợ hãi quá mức mà phát bệnh thì làm sao đây?

“…Được, anh cả không đi nữa, em nhắm mắt lại ngủ đi nhé, anh cả sẽ luôn ở đây.”

Vốn dĩ Tần Dã định đợi em gái ngủ say rồi sau đó đi bắt người đàn ông kia về, nhưng Tần Mai quá sợ hãi, hoàn toàn không chịu ngủ.

Hơn nữa, Tần Mai còn không buông tay, chỉ cần anh cử động một chút là cô bé sẽ sợ hãi nhìn anh.

Chỉ sợ anh sẽ rời đi, điều này khiến Tần Dã không thể nào đi được.

Cho đến lúc trời đã gần sáng, Tần Mai mới nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.

Tần Dã thấy em gái ngủ say, anh nhanh chóng bước ra ngoài.

Khi anh đến chỗ tối hôm qua, người kia đã sớm biến mất rồi, chỉ còn lại dấu vết của việc đánh nhau.

Điều này khiến cả khuôn mặt của Tần Dã tối sầm lại.

Sự tức giận trong mắt anh càng mãnh liệt hơn.

Hai người tối qua rốt cuộc là ai? Tại sao lại đến nhà anh để bắt em gái?

Anh nghĩ nếu đêm qua nếu anh không nghe thấy động tĩnh hoặc phát hiện muộn hơn một chút, vậy thì em gái anh đã bị hai người đó bắt đi rồi, vừa nghĩ đến chuyện này, lệ khí trong mắt anh càng thêm dày đặc.

Anh nhất định sẽ không tha cho hai người đó, đồng thời anh cũng sẽ tìm ra lý do…

Anh hít một hơi thật sâu, đè nén cơn tức giận trong lòng rồi quay người bước nhanh về nhà, mở cửa bước vào sân thì nhìn thấy em gái vốn đã ngủ say, lúc này đang đi chân trần, đứng dưới mái hiên rơi nước mắt.

Trái tim anh đau đớn.

Bước nhanh về phía trước, “Mai Tử, em đừng đứng đây nữa, mau vào phòng đi, lúc nãy anh cả chỉ ra ngoài một lát thôi...”

Tần Mai đưa tay nắm lấy góc áo của anh cả, sau đó đi theo anh vào phòng.

“Đừng sợ, những người đó sẽ không đến nữa, có anh cả ở đây, sẽ không để mấy người đó tổn thương em, Mai Tử nhà chúng ta là dũng cảm nhất...”

Sau khi Tần Mai được bế về nhà ngày hôm qua, cô bé vẫn chưa mở miệng nói chuyện, nhưng vào lúc này, cô bé cuối cùng cũng nói được hai chữ: “Chị dâu...”

Tần Dã vừa nghe liền biết cô bé đang nhớ Dung Yên.

“Mấy ngày nữa chị dâu sẽ về, ngoan ngoãn, đừng sợ...”

Nghĩ đến bệnh tình của em gái đêm qua: “Còn chỗ nào khó chịu không? Hôm nay chúng ta đến trung tâm y tế trên huyện đi…”

Tần Mai vừa nghe phải đến trung tâm y tế, cô bé vội vàng lắc đầu.

Tần Dã thấy em gái không muốn đi, liền nhớ tới lọ thuốc tối qua uống, vội vàng đổ một viên ra.

“Vậy em uống một viên đi.”

Lần này, Tần Mai rất nghe lời, lập tức uống viên thuốc kia.

Sau khi Tần Mai uống thuốc xong, cô bé cảm thấy tinh thần khá hơn, nhưng cô bé vẫn đi theo anh cả không rời một bước nào cả.

Chỉ cần Tần Dã cách xa một chút là cô bé sẽ vô cùng sợ hãi.

Tần Dã nhìn thấy em gái như thế này..... khiến anh vô cùng đau lòng.

“Em đi ngủ thêm một lát đi, anh cả đi nấu bữa sáng cho em.”

Năm nay lẽ ra là một năm yên bình, thế nhưng lại xảy ra chuyện như thế này, thật sự khiến anh trở tay không kịp.

Tần Mai lập tức lắc đầu, bày tỏ không muốn đi ngủ.

Thấy vậy, Tần Dã đành phải để em gái tiếp tục đi theo mình.

Bởi vì hôm qua đã nấu rất nhiều món, bao gồm màn thầu... Tần Dã hâm nóng một ít thức ăn thừa, hấp mấy cái màn thầu.

Nghĩ đến sức khỏe của em gái, anh dứt khoát luộc thêm một quả trứng gà.

Vốn dĩ Tần Mai đã ăn ít, cộng thêm việc bị sợ hãi nên cô bé càng ăn rất ít, bữa sáng chỉ ăn một quả trứng gà.

Mấy món còn lại thì Tần Dã ăn hết.

Bởi vì nghĩ đến chuyện em gái phát bệnh, cho nên anh không để em gái làm mấy việc nhà như rửa chén nữa.

Sau khi rửa chén xong, anh nói với Tần Mai: “Mai Tử, anh cả muốn lên huyện một chuyến, đi báo cảnh sát, em có thể ở nhà được không?”

Tần Mai vừa nghe thấy phải ở nhà một mình, cô bé càng thêm sợ hãi.

Tần Dã nhìn thấy em gái như vậy, trong lòng thở dài một hơi: “Vậy em cùng anh cả lên huyện nhé! Tiện thể đến trung tâm y tế kiểm tra sức khỏe cho em.”

Tần Mai nghe vậy thì vội vàng lắc đầu, yếu ớt nói:“... Em ở nhà.”

Tần Dã nhìn em gái: “Em ở nhà được không?”

Tần Mai không hề muốn lên huyện chút nào, cô bé dùng sức gật đầu, sau đó lặp lại hai chữ: “Ở nhà.”

Thấy em gái sợ lên huyện như vậy, Tần Dã đành phải để cô bé làm theo ý mình, “Được rồi, em cứ ở trong phòng mình, khóa trái cửa lại là được.”

Tần Mai lập tức gật đầu.

Tần Dã về phòng lấy một ít đồ, lại dặn dò Tần Mai đang đứng trong sân thêm mấy câu, sau đó đẩy xe đạp ra ngoài.

Tần Mai nhìn thấy anh cả đạp xe rời đi, cô bé nhanh chóng đóng cửa lại, trở về phòng, chốt cửa lại...

Tần Dã trực tiếp đạp xe đi ra ngoài, anh cũng không nói cho mọi người trong đại đội biết chuyện đã xảy ra ở nhà anh.

Dù sao thì có nói cũng vô ích thôi.