Thiết Trụ nhìn thấy anh bất động, lập tức giục: “Tần Dã, anh còn thất thần làm gì, mau mở điện báo ra xem chị dâu rốt cuộc viết gì cho anh đi.”
Tần Dã quét mắt liếc anh ta một cái: “Cậu còn chưa đi sao?”
Thiết Trụ:....
Thực ra tôi không vội lắm đâu.
Được rồi! Anh ta tò mò chuyện vợ chồng nhà người ta, là anh ta không tốt.
“Thế thôi, tôi về đây.”
Tần Dã thấy anh đi rồi liền nhanh chóng đóng cửa lại, sau đó gấp không chờ nổi mở điện báo ra xem.
Tần Mai biết chị dâu gửi điện báo về, cũng rất vui vẻ, vội vàng hỏi: “Anh, chị dâu viết cái gì trong điện báo vậy?”
Tần Dã nhìn một hàng chữ ngắn gọn kia, cẩn thận đọc đi đọc lại một lần lại một lần: Đã đến, tất cả mạnh khỏe, đừng nhớ mong, đến thời gian ước định sẽ về.
…..
Chỉ có mấy chữ này? Nhất định là cách anh mở ra xem bị sai rồi…
Nhưng mà cho dù Tần Dã có cố gắng lặp đi lặp lại bao nhiêu lần thì trên thư cũng chỉ vỏn vẹn có vài chữ đó mà thôi.
Nhưng dù vậy cũng đủ để an ủi tâm trạng thấp thỏm của anh suốt mấy ngày nay.
“Chị dâu em qua tết sẽ quay về.”
Tần Mai rất vui vẻ, nhưng mà chờ đến lúc chị dâu với anh hai về đến nhà thì vẫn còn phải chờ mất một khoảng thời gian nữa.
Đột nhiên cô bé lại có chút không vui.
Tần Dã nhìn cô một cái: “Chị dâu bảo em ăn nhiều một chút.” Lời này cũng không hẳn là nói dối, bởi vì trước kia vợ anh đã nhắc chuyện này rất nhiều lần.
Tần Mai ngoan ngoãn gật mạnh đầu: “Dạ”
“Với cả, phải học tập chăm chỉ.” Tần Dã lại bổ sung thêm một câu, anh vẫn nhớ rõ vợ anh muốn để cho hai đứa em đi học.
“Dạ.” Lần này Tần Mai trả lời tương đối nghiêm túc, cô là một cô bé có ý thức tự giác cao, tuổi không lớn, nên chữ nhận biết được cũng không nhiều.
Cho nên đối với chuyện chị dâu dặn dò đều rất ngoan ngoãn đi làm.
Tần Dã chỉ nói hai việc này, để em gái không nghĩ vớ vẩn là đủ.
Nhấc chân chuẩn bị về phòng giấu kĩ điện báo đi, đây là đồ vợ anh viết cho anh…..Nếu dựa theo cách nói ở trường văn nghệ, đó chính là…..một bức thư tình!
“Anh, anh về viết điện báo sao?” Tần Mai hỏi.
Tần Dã nghe thấy em gái hỏi vậy, quay đầu nhìn cô bé, sau đó nói: “Ừ, mai đi gửi.”
Vợ anh đã phát điện báo cho anh rồi, đương nhiên anh phải phát lại cho vợ anh chứ.
Mặc dù bưu cục đang nghỉ, nhưng nhân viên trực ban thì vẫn phải làm việc.
Tần Mai cũng không phải tùy tiện hỏi chơi, cô bé móc từ trong túi ra một đồng tiền.
Đây là lần trước lúc chị dâu chuẩn bị đi có đưa cho cô bé mười đồng, đó là số tiền lớn nhất mà đời này cô từng có được.
“Anh, tiền này cho anh, anh giúp em viết thêm một câu, chúc cha chị dâu mau khỏe lại”
Tần Dã:....
“Không cần, em cứ cầm lấy, lời này anh sẽ viết hộ em.”
Tần Mai thấy anh trai không nhận tiền, đành phải cất vào túi.
“Phải rồi, anh, tiền nhà mình còn không? Có bị chuột gặm đi mất chưa?”
Cô bé khá lo chuyện này, bởi vì mỗi năm gần tết trong thôn sẽ chia tiền công…..Nhưng anh trai cô có cất tiền kỹ thế nào thì vẫn sẽ mất.
Để trên người? Đi đường sẽ rơi.
Cất trong nhà? Vậy mùa đông sẽ có chuột chạy vào cầm đi.
Có một lần bọn họ nhìn thấy tiền rơi ra khỏi hòn đá chèn ở góc tường mới biết được, chuột nhà bọn họ cũng biết đi trộm tiền.
Em gái à, miệng em có thể nói mấy lời may mắn hơn không? Đừng lôi mấy cái chuyện xưa mất mặt đó ra nữa.
“Không bị, tiền đều trả tiền công hết rồi.”
Tần Mai vừa nghe tiền đã dùng trả công xong liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Miễn không bị chuột cầm đi mất là được rồi.
Nhưng mà nếu dùng để thanh toán tiền công hết, vậy trong nhà còn tiền không?
Cô bé cũng không hỏi nhiều, chạy chậm về phòng, sau đó lôi một cái rương nhỏ ra, từ bên trong lấy ra chín đồng tiền còn lại.
Sau đó lại chạy đến phòng anh trai.
“Anh, đây là mười đồng chị dâu cho em, anh cầm dùng trước đi”
Tầm mắt Tần Dã dừng lại ở mấy đồng tiền trên tay cô bé, lắc đầu: “Nếu chị dâu cho em thì em cứ cầm đi, anh trai có tiền.”
Tần Mai muốn đưa, nhưng anh cả lại không nhận, cô bé cũng không còn cách nào: “Vậy khi nào anh cả hết tiền thì có thể hỏi em.”
Hy vọng tiền trong tay anh cả sẽ không bị mất nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau Tần Dã đạp xe đạp đi lên trấn trên, hiện tại thân thể anh đã rất tốt.