Tần Dư vội vàng lắc đầu: “Không có ạ.”
“Vậy thì tốt, phải rồi, Yên nhi, con với mẹ qua đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Sau đó bà kéo Dung Yên đi vào bếp.
“Mẹ, sao vậy?” Thực ra trong lòng Dung Yên cũng đoán được đại khái.
“Chỗ tiền này con cầm lấy đi, dù sao các con cũng cần dùng đến nó hơn.” Mẹ Dung trực tiếp đặt túi tiền vào trong tay Dung Yên.
Dung Yên còn tính trả lại, nhưng bị mẹ Dung trừng mắt cảnh cáo: “Cho con tiền con còn từ chối là gì? Dù sao tiền này cũng là con kiếm về, vậy cho con đấy.”
Nếu không phải nhờ con gái bà lợi hại như vậy, thì nhà ở kia cũng chỉ có thể cho Dung Trạch Văn ăn vạ ở đó cả đời mà thôi.
Dung Yên ngẫm nghĩ, cô đếm ra 500 đồng rồi bảo: “Vậy con lấy 700 đồng, còn 500 đồng này mẹ cầm đi, sau khi con rời đi, mẹ có tiền trong tay cũng dễ dàng hơn nhiều, hơn nữa cho dù cha có khỏi bệnh rồi thì thân thể cũng không được như trước nữa, không thể tiếp tục làm công việc cũ, về sau phải ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt, có tiền thì cũng giúp mẹ bồi bổ thân thể cho cha mà, hôm qua mẹ đưa con hết tiền rồi, chắc chắn trên tay chẳng còn bao nhiêu, đến lúc thiếu thốn mẹ lại tính đi hỏi vay người ta sao?”
Mẹ Dung:....
Được rồi! Quả thật bà không có khả năng lập tức kiếm được thêm một khoản tiền để dùng trong thời gian ngắn.
Quan trọng nhất là, công việc trước kia của chồng bà bây giờ cũng không thể tiếp tục làm được nữa, hiện tại rất nhiều nhà máy bị đình trệ, hơn nữa có thanh niên trí thức từ nông thôn quay về đảm nhận công việc, giống như càng ngày càng khó khăn rồi.
Dung Yên thấy mẹ mình nhận tiền cũng an tâm.
Mẹ Dung nhìn chỗ tiền này, hơi cảm khái: “Ai, cuối cùng những chuyện mà cả nhà đó tính toán lại đổ sông đổ bể hết, nghĩ đến việc về sau không còn bất cứ quan hệ nào với bọn họ nữa, mẹ thật sự rất vui.”
Dung Yên cười, thời gian tới hẳn bọn họ sẽ im như thóc không dám đi trêu chọc nhà cô nữa, còn về sau thì có hơi khó nói. Nhưng mà cô chẳng sợ, nếu bọn họ dám tìm tới cửa một lần nữa thì chắc chắn cô sẽ có biện pháp để xử lý bọn họ.
Đại đội Tần gia.
Thiết Trụ nhìn ngôi nhà mới, không nhịn được cảm khái: “Nhà của anh xây lên cũng được đó chứ, làm quá tốt luôn.”
Tần Dã không thèm phản ứng anh ta.
Nhìn phòng mình, trong lòng càng thêm nhớ nhung khi nào vợ anh mới quay trở về.
“Phải rồi, chị dâu khi nào về?” Thiết Trụ hỏi.
Nhưng thực ra trong lòng anh ta đang nghĩ…..Chỉ bằng năng lực xui xẻo kinh người này của Tần Dã, chị dâu kia có khi trở về thành xong liền đi mất hút không quay lại ấy chứ?
Tần Dã cuối cùng cũng trả lời anh ta “Năm sau về.”
Thiết Trụ:....
Thật sao? Sao anh ta thấy không tin tưởng lắm nhỉ?
Nhưng mà anh cũng biết lời này không thể nói ra, nói ra rồi nhất định sẽ bị ai kia đánh nhừ xương luôn.
“Chị dâu gửi điện báo về sao?”
Biểu tình Tần Dã cứng đờ, bởi vì thật sự không có điện báo gì cả, mà anh cũng không biết địa chỉ cụ thể của nhà cha mẹ vợ, nên không thể gửi điện báo tới đó.
Đương nhiên, trên công xã khẳng định có địa chỉ nhà vợ anh, nhưng mà bây giờ người ta nghỉ rồi, không đi hỏi được.
“Ừ.”
Thiết Trụ vừa nghe lời này đã lập tức tràn ngập hứng thú tò mò hỏi: “Chị dâu gửi điện báo về nói gì?”
Tần Dã lạnh mặt liếc anh ta một cái: “Chuyện vợ chồng bọn tôi cậu tò mò làm gì?”
Thiết Trụ cười mỉa nhìn anh: “Ha ha, đây không phải là tôi đang quan tâm anh sao?”
“Cậu có thể đi về rồi.” Tần Dã không muốn nhìn thấy anh ta nữa.
Được thôi! Thật sự thì cũng đã đến lúc anh ta phải quay về, thời buổi này không có đạo lý mặt dày ngồi chờ ở nhà người ta ăn cơm chực được.
“Hừ, vậy tôi về đây, mai ăn tết rồi, chân anh nếu khỏi rồi thì nhớ nấu mấy món ngon ngon tý, cho dù chị dâu không ở đây thì cũng không thể qua loa được.”
Tần Dã thực sự cảm thấy tên này càng ngày càng nhiều chuyện.
Lúc sắp chuẩn bị phát cáu thì nghe được tiếng chuông xe đạp leng keng vang lên ở bên ngoài.
Đôi mắt Tần Dã sáng lên, cũng mặc kệ biểu tình kinh ngạc của Thiết Trụ, nhanh chóng sải dài chân ra đi mở cửa.
Lúc nhìn thấy người phát thư đứng ở bên ngoài, ánh mắt anh càng thêm thấp thỏm ngưng trọng.
Là điện báo vợ anh gửi về phải không?
“Tần Dã, Kinh thị có điện báo gửi cho anh.” Người phát thư lấy tờ giấy bên trong túi đưa ra.
Tần Dã vội vàng nhận lấy, lúc nhìn thấy địa chỉ Kinh thị ghi bên trên, trái tim bùm bụp bùm bụp nhảy nhót.
Cuối cùng cũng nhận được điện báo.
Suốt khoảng thời gian này, mỗi ngày anh đều ngóng trông, song cuối cùng lại tự làm mình thất vọng.
Thiết Trụ đi đến bên người anh: “Là điện báo chị dâu gửi về sao? Ai da, trong thời gian ngắn như vậy còn gửi điện báo đến hai lần, xem ra chị dâu rất nhớ anh nhỉ?”
Tần Dã:....
Tần Dã điếc có chọn lọc, chỉ lựa cái mình thích nghe, ví dụ như chữ nhớ kia, anh rất thích.
Còn hai lần điện báo gì đó, không nghe thấy, không nghe thấy gì cả.