Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 174




Dung Yên không biết trong lòng mẹ cô suy nghĩ nhiều như vậy.

Ba cô vẫn đang trong tình trạng hôn mê, cô cũng không có ý định đánh thức ba mình, bởi vì cô phát hiện người dưới tình trạng hôn mê, có thể được cô đưa vào không gian.

Biệt thự trong không gian của cô có một phòng y tế vô trùng, đúng lúc thuận thiện để cô thực hiện phẫu thuật……

Nửa giờ trôi qua.

Trong lòng hai người chờ ở bên ngoài nôn nóng.

Một giờ trôi qua.

Lúc này lòng mẹ Dung như đang trên chảo dầu, tuy không cho dầu vào, nhưng hơi nóng này đã hừng hực khiến bà ấy vô cùng khó chịu.

Càng khiến cho bà ấy đứng ngồi không yên.

Trải qua thời gian dài như vậy rồi, rốt cuộc có chuyện gì hay không?

Chồng bà ấy còn sống không?

“Thím, thím uống chút nước đi.” Tần Dư rót một ly nước đưa đến trước mặt mẹ Dung.

Lại khiến mẹ Dung không khỏi cảm động, đứa nhỏ này thật hiểu chuyện.

“…… Được.”

Khỏi phải nói, sau khi uống nước xong, cảm giác căng thẳng của bà ấy cũng giảm đi nhiều

Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra.

Mẹ Dung nhìn thấy con gái nhà mình ra ngoài, vội vàng tiến lên, “Yên à! Ba con thế nào?” Còn sống không?

Câu cuối cùng này, bà ấy bị nghẹn trong cổ họng không nói ra được.

“Mẹ, ba con không sao, nhưng mà, bây giờ mẹ không thể vào căn phòng này, lúc nào con nói có thể vào thì mẹ mới có thể vào. Đúng rồi, buổi tối mẹ đừng ngủ ở đây, lên lầu ngủ đi, buổi tối con ở đây trông.”

“Không sao, mẹ không sợ thức đêm.” Con gái bà ấy sao có thể chăm sóc cẩn thận được.

Bà ấy có thể cả đêm không ngủ để trông chồng mình.

“Mẹ, không phải là chuyện mẹ có thể thức đêm, tối nay là giai đoạn nguy hiểm, nếu vượt qua thì ba con sẽ không sao, vì thế phải là con ở trong phòng này trông mới được, phòng con đã khử trùng rồi, mẹ đi vào sẽ có vi khuẩn.”

Vừa rồi là cô đã phun khử trùng cho căn phòng đó.

Mẹ Dung vốn đang cho rằng con gái lo bà ấy phải chịu cực khổ, hóa ra còn có chuyện này, đành phải gật đầu: “…… Được.”

Nhưng mà giai đoạn nguy hiểm là có ý gì?

Chẳng lẽ buổi tối có thể sẽ không qua khỏi?

Một đêm này, rất nhiều người đều ngủ không ngon, bao gồm cả mẹ Dung.

Buổi tối hôm nay gần như bà ấy trợn tròn mắt.

Nếu như không phải con gái ép bà ấy đi ngủ thì bà ấy đã ngồi ở phòng bệnh một đêm rồi.

Ngày hôm sau trời chưa sáng thì bà ấy đã rời giường.

Bởi vì sợ quấy rầy đến con gái nên bà ấy nhẹ nhàng đi đến phòng bếp……

Trời sáng thêm một tí nữa thì Tần Dư mới rời giường, nhưng mà, ở ngày mùa đông thì cũng coi như là đã dậy sớm.

Sau khi cậu ấy rời giường liền đi đánh răng rửa mặt trước.

Tiếng động vừa vang lên, mẹ Dung đang ở trong phòng bếp giật mình, bà ấy đi ra ngoài, nhìn thấy người đang quét sân, vội vàng nói: "Tiểu Dư, cháu dậy sớm như vậy để làm gì? Tuyết đang rơi, cháu đừng ở trong sân quét nữa."

Không sai, hôm nay tuyết rơi.

Hôm nay lạnh như vậy, thế mà đứa nhỏ này vẫn chăm chỉ như thế, cậu ấy hiểu chuyện đến mức làm cho mẹ Dung cảm thấy đau lòng.

"Thím, không sao đâu ạ, cháu quét dọn một chút là người sẽ ấm lên, không lạnh chút nào, thím đừng để ý, cứ để cháu quét!"

Mẹ Dung thấy Tần Dư không nghe mình khuyên bảo liền trực tiếp lôi cậu ấy đi.

Tần Dư nhìn cánh tay đang bị giữ chặt, cậu ấy cảm thấy không được tự nhiên, nhưng mà cũng không có tránh ra.

"Được rồi, cháu ở trong nhà đi, nếu như cháu không chịu ngồi yên thì nhóm lửa cho thím đi. Trời đang rất lạnh nên đừng đứng ở bên ngoài."

Sự quan tâm nhiệt tình này là thứ trước giờ Tần Dư chưa được cảm nhận qua, cậu ấy hơi ngẩn ra một chút, liền gật đầu, "......Vâng ạ."

Mẹ Dung nói, "Buổi sáng thím nấu cháo trắng, còn hấp bánh bao thịt, lát nữa cháu phải ăn nhiều mấy cái vào."

Làm việc mới có thể làm cho đầu óc bà ấy không suy nghĩ vớ vẩn nữa.

Tần Dư đến đây còn chưa được hai ngày, nhưng mỗi ngày đều được ăn rất ngon, đương nhiên cậu ấy rất bất an, lập tức nói: "Thím, thật ra buổi sáng chỉ cần tùy tiện ăn chút là được, không cần ăn ngon như vậy."

Trước kia một năm cậu ấy còn không được ăn bánh bao thịt lần nào, bây giờ có thể ăn bất cứ lúc nào, làm khi ăn cậu ấy cảm thấy rất có lỗi.