Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 172




Sau khi Vu Tố Huệ nghe xong thì thiếu chút nữa lại ngất xỉu lần nữa.

Hoá ra, hôm nay cả nhà họ bị đánh bị đập, còn bị xử phạt.

Kết quả……

Nhà không còn, người thì bị đánh, còn chưa kể, sau này còn phải trả tiền thuê nhà.

Chuyện quan trọng như vậy, thế mà người đàn ông c.h.ế.t tiệt này lại một mình làm hết ở đồn công an mà không hề bàn bạc với bà ta, nói xem như vậy có tức hay không?

“Tôi mặc kệ, nhà này đã ở hai mươi mấy năm, tại sao còn phải trả lại cho họ? Còn trả tiền thuê nhà, tôi khinh……”

Điều này đồng nghĩa với việc sau này cho dù Dung Văn Minh còn sống thì cũng không cần phải đưa tiền phụng dưỡng cho bà Dung, điều này không phải có nghĩa là bà Dung sẽ do cả nhà họ nuôi dưỡng sao?

Nếu cả nhà họ nuôi dưỡng thì tại sao còn phải trả lại căn nhà của nhà họ Dung cho Dung Văn Minh chứ?

Không phải Dung Văn Minh đã có một tòa nhà nhỏ hai tầng rồi sao?

“Sao lòng dạ Dung Văn Minh và Đằng Dung có thể đen tối như vậy? Bản thân mình đã có nhà để ở rồi mà còn đến cướp của chúng ta, chẳng trách ông trời lại khiến anh ta bị bệnh nặng, anh ta c.h.ế.t chính là quả báo……” Quá tức giận nên mở miệng nói không lựa lời.

May là Dung Yên không nghe được mấy lời này, nếu không thì dù thế nào cô cũng phải đánh cho bà ta tới tàn tật.

Khi bà cụ Dung nghe thấy con dâu thứ hai nguyền rủa con trai lớn của bà ta thì sắc mặt càng thêm khó coi, bà ta không nhịn được, trực tiếp liền quát một tiếng, “Câm miệng.”

Dù thế nào đi chăng nữa thì con trai cả cũng là miếng thịt từ trên người bà ta rớt xuống, bản thân bà ta đánh chửi gì cũng được, nhưng không tới lượt người khác nguyền rủa.

Nhưng tiếng quát này của bà ta trực tiếp khiến Vu Tố Huệ tức giận.

Vu Tố Huệ chuyển mũi nhọn về phía bà cụ Dung: “Tại sao con phải câm miệng? Đây không phải lòng dạ anh ta đen tối thì là cái gì? Con có ba người con trai, Dung Văn Minh lại chỉ có một đứa con gái, dựa vào gì mà căn nhà của nhà họ Dung phải giao hết cho nhà anh ta?”

“Còn tính tiền thuê nhà hai mươi mấy năm của chúng con, trên đời này không có ai có lòng dạ đen tối hơn anh ta”

Vu Tố Huệ càng nói càng tức giận.

“Con mặc kệ, nhà này phải thuộc về chúng con”

Dung Văn Trạch:……

Ai không muốn nhà này là gia đình họ đứng tên chứ? Nhưng nghĩ thì có ích gì?

“Bà đừng ồn ào nữa, việc này công an đã phân xử xong rồi”

“Tôi mặc kệ, dù sao, nhà này nhất định phải do gia đình chúng ta đứng tên, không thì……” Đôi mắt Vu Tố Huệ nhìn về phía mẹ chồng, “Mẹ, nếu nhà này không phải của chúng con, vậy chắc mẹ nên sống với con trai cả.”

Dung Văn Trạch vừa nghe thấy lời của bà ấy thì mặt biến sắc, “Vu Tố Huệ, bà nói hươu nói vượn gì thế?”

Sắc mặt bà cụ Dung thì không cần phải nói, đã tối sầm lại.

“Biết tại sao cha chồng cô lại cho anh chồng cô cái nhà này không? Đó là bởi vì năm đó cái nhà này là do anh chồng cô dùng mạng để đổi lấy, năm đó anh chồng cô bị thương nặng xuất ngũ, bên trên cấp cho anh chồng cô một căn nhà. Đó là lý do vì sao đến sau này không sang tên cho chồng cô, bây giờ tôi có thể đến nhà của anh chồng cô ở, nhưng như vậy thì ngày mai căn nhà này sẽ bị lấy đi ngay lập tức”.

Nói xong bà ta quay người trở về phòng.

Mặt của Vu Tố Huệ lúc xanh lúc trắng, bà ta khó có thể chấp nhận kết quả này, cái gì gọi là bị lấy phòng ở đi? Tiện nhân kia dựa vào cái gì?

Đương nhiên, Dung Văn Trạch cũng biết chuyện này khó có thể thay đổi, nếu mẹ đi rồi thì chắc ngày mai là căn nhà này sẽ bị thu hồi.

“Cô câm miệng cho tôi, nếu như cô còn nói tiếp thì cô hãy thu dọn đồ đạc quay về nhà mẹ đẻ đi”

Ông ta nhanh chóng đuổi theo bà cụ, “Mẹ, mẹ đừng nóng giận……”

Vu Tố Huệ sắp tức c.h.ế.t rồi, dứt khoát vỗ thẳng lên đùi, “Tôi không thể sống nữa…… Dung Văn Minh và Đằng Dung đó muốn ép c.h.ế.t cả gia đình của chúng ta……”

Dung Mạn Mạn nhìn người đang vỗ đùi la lối khóc lóc, sắc mặt cô ta sao có thể tốt được?

“…… Mẹ, nếu nhà này là của bác cả, vậy chúng ta mua nó đi! Tiện nhân Dung Yên đó ra giá 1.200, mẹ tìm người gom góp, hỏi xin bà nội con một ít, nếu không đủ thì lại gom thêm một chút.”

Cô ta biết trong tay bà cụ có giữ một khoảng tiền dưỡng lão lớn. Ước chừng cũng phải được ba trăm đồng.

Vu Tố Huệ trừng mắt với cô ta, “Con nói đơn giản vậy, nhiều tiền như vậy…… Tại sao mẹ phải giao nhà này cho bọn họ?”

Một ngàn hai trăm đồng chứ không phải là một trăm, hai trăm.