Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 165




Không khỏi trợn trắng mắt, nha đầu này thật đúng là vẫn làm ra vẻ như ngày nào.

Hai mẹ con đi đến phòng khách, đương nhiên, cái đuôi nhỏ Tần Dư cũng im lặng không lên tiếng mà đi theo.

Lúc nãy khi cảnh sát đến nhà, cậu bé cũng bị dọa giật cả mình, trong lòng vô cùng nóng vội, thực sự không ngờ rằng khi chị dâu cả ra ngoài một chuyến lại gây chuyện nữa.

Được rồi, là lại có chuyện chọc đến chị ấy mới đúng.

“Được rồi, đừng lau nữa, con mau nói đi.” Mẹ Dung nhìn thấy cô còn lau chùi ghế, thật sự nóng vội muốn chết. Sao lại nhiều chuyện như vậy chứ?

Dung Yên cũng không trêu chọc mẹ cô nữa, cho nên cô nói vô cùng rõ ràng chuyện mình đi ra ngoài gặp La Kim Hổ, lại gọi người nhà họ Dung đến đồn cảnh sát, tiện thể giải quyết viên mãn chuyện căn nhà người nhà họ Dung đang ở và chuyện hôm nay cô đập phá nhà họ Dung.

Mẹ Dung:...

Trong thời gian ngắn như vậy mà con đã làm được việc lớn như vậy cho mẹ sao?

Còn không cho bà ấy đến đồn cảnh sát.

Mẹ Dung giơ tay ra đập vào người Dung Yên một cái.

Hành động đột ngột này khiến Tần Dư vô cùng ngạc nhiên.

Chị dâu cả xử lý mọi chuyện tốt như vậy, sao thím lại đánh chị dâu cả chứ?

Nếu là người khác... Cậu ấy nhất định sẽ cắn c.h.ế.t người đó luôn.

Nhưng bây giờ... Tần Dư chỉ có thể xoay đầu sang chỗ khác, xem như không nhìn thấy chuyện này.

Chị dâu cả, không phải là em không giúp chị, thím Dung là mẹ của chị đó, cho nên em không thể nào giúp được.

Thật ra một cái đập này cũng không làm Dung Yên thấy đau, nhưng cô vẫn phối hợp gào lên một tiếng: “Mẹ, con sắp bị mẹ đánh hỏng rồi, hôm nay con đã hao tổn nhiều sức lực như vậy, không thể chịu được bị mẹ đánh đâu...”

Mẹ Dung vốn định đánh con gái mình thêm một cái nữa, nghe thấy lời nói của cô, lập tức dừng tay lại.

“Con đó, sau này có loại chuyện này thì nhất định phải gọi mẹ đi cùng.”

“Vâng, con nhất định sẽ gọi mẹ.” Dung Yên gật đầu lấy lệ, thuận theo lời mẹ cô.

Mẹ Dung cũng không so đo với con gái mình nữa, bởi vì lúc này bà ấy đang nghiến răng nghiến lợi vô cùng tức giận: “Người họ La kia thật sự không phải thứ tốt lành gì, cậu ta nghĩ mình là ai chứ? Còn bà già kia nữa, sao bà ta lại dám nhận số tiền sính lễ này?”

Bà ấy thực sự không ngờ mẹ chồng đã nhận tiền của nhà họ La nhanh đến vậy.

Nếu bà ấy biết sớm hơn, vậy thì sáng nay bà ấy không chỉ làm ầm ĩ như vậy đâu, nhất định phải c.h.é.m cả nhà Dung Văn Trạch mấy nhát mới được.

Mấy cái người lòng dạ đen tối này.

“Được rồi, mẹ đừng tức giận nữa, mẹ tức giận ảnh hưởng sức khỏe sẽ không đáng đâu. Dù sao thì kể từ hôm nay người nhà họ Dung sẽ không còn có bất kỳ quan hệ gì với nhà chúng ta nữa.”

Sau này, có lẽ khi bà Dung qua đời, vậy thì cha cô chắc là sẽ đi xử lý một chút.

Mẹ Dung vẫn còn tức giận.

Dung Yên thấy bà ấy tức giận đến như vậy, cho nên cô lấy bản thỏa thuận được viết ở đồn cảnh sát ra.

Việc này có sự chứng kiến của cảnh sát.

Mẹ Dung cầm lấy rồi đọc, trong lòng lập tức sảng khoái giống như ăn mấy que kem vậy.

“Con gái, con thật sự giỏi hơn cha mẹ đó, con đã làm được những điều mà cha mẹ không thể làm được, tốt quá, chuyện còn lại giao cho cha mẹ đi, sau này mẹ sẽ đi thu tiền hàng tháng.”

Dung Yên gật đầu: “Được.”

Dù sao thì sau này cô không quan tâm đến vấn đề này nữa.

Nếu không phải nhà bên kia thật sự không thể lấy ra đủ tiền thì cô còn muốn thu tiền một năm một lần nữa đấy.

Mẹ Dung đọc thêm vài lần nữa, sau đó gấp lại như bảo bối.

“Cơm để trong nồi, lát nữa ăn nhé, mẹ đi cất kỹ tờ giấy này trước đã.”

Mặc dù Dung Yên có hơi đói, nhưng đợi thêm một lát cũng không sao, cho nên cô gật đầu.

“Được.”

“Chị dâu, sau này chị ra ngoài dẫn theo em cùng đi đi!” Tần Dư ló đầu ra, thấp giọng nói.

Đi ra ngoài một chuyến liền có nhiều chuyện như vậy, có cậu ấy đi cùng... tốt xấu gì cũng xem như là có người giúp đỡ.

Dung Yên kinh ngạc nhìn cậu bé: “Chuyện này sợ là không được đâu.”

Cô chỉ có khoảng thời gian này ở đây thôi, vẫn còn nhiều chuyện phải lén lút làm lắm, sao có thể dẫn cậu bé đi cùng?

Tần Dư nghe vậy liền lo lắng, nhưng cậu bé ăn nói vụng về, lại không nói ra được những lời khác.

Im lặng hồi lâu, cuối cùng cậu ấy cũng mở miệng nói: “Chị dâu cả, đây là lần đầu tiên em đến thành phố này, chưa thấy sự thay đổi trong thành phố, lúc nào chị đi ra ngoài nhớ dẫn theo em đi cùng, vài bữa nữa về nhà em cũng có thể kể cho em gái nghe.”

Dung Yên không ngờ cậu bé lại nói đến nguyên nhân này, cho nên cô lập tức nói rằng: “Chuyện này đương nhiên không có vấn đề gì, em yên tâm đi, chị sẽ tìm thời gian dẫn em đi dạo chơi ở thành phố này.”

Thật ra Tần Dư muốn nói rằng mỗi lần chị dâu ra ngoài đều dẫn cậu ấy theo, nhưng cậu ấy biết yêu cầu này không thể thực hiện được.

“……Ừm.”

Lúc này, mẹ Dung bước ra ngoài, rõ ràng là bà ấy đã cất kỹ tờ giấy chứng nhận kia rồi.

“Hai đứa ngồi trước đi, mẹ đi bưng đồ ăn, trưa nay chúng ta ăn một bữa thịnh soạn nhé.”