Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 158




Mấy ông bà hàng xóm cũng đã nhìn Dung Yên lớn lên từ nhỏ, bây giờ cô nhóc này lại càng xinh đẹp hơn so với trước kia, lại phải gả cho một người chân đất ở nông thôn, mọi người đều tiếc hận thay cho cô.

Dung Yên không biết suy nghĩ của đám người này, nếu không cũng sẽ xùy một tiếng.

Ở nông thôn thì sao? Chân đất nhà cô rất đẹp đấy nhá!

Cô không thiếu cái gì, còn không cho phép nàng yêu thích sắc đẹp sao?

Bên này cũng có giao dịch chợ đen, cô chuẩn bị đi tìm gặp người hỏi thăm.

Đang lúc cô nghĩ đi thì vẫn phải ngồi xe buýt, lại có một người đàn ông đạp xe đạp dừng lại ở trước mặt cô, ngăn cản đường đi của cô.

"Dung Yên, vì sao em lại không muốn gả cho tôi?"

Dung Yên ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt, chỉ nhìn qua thôi cũng thấy rất xấu rồi.

Xấu thì thôi đi, nhìn qua còn rất dầu mỡ nữa chứ.

Xấu đến mức xém nữa cô phải nôn ra bữa cơm đêm qua.

Lớn lên xấu không phải lỗi của anh, nhưng mà đột nhiên xuất hiện trước mặt cô thì chính là lỗi của người đàn ông xấu xí này.

Môi đỏ khẽ mở, trực tiếp nói ra một chữ: "Cút."

Hai mắt La Kim Hổ tham lam nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp này.

Anh ta không nghĩ đến mặc dù Dung Yên xuống nông thôn lao động hai năm, thế mà lại càng đẹp hơn so với trước kia.

Nhưng mà một tiếng cút lại làm anh ta rất mất hứng.

"Dung Yên, em chỉ cần gả cho tôi, tôi có thể làm cho em lập tức trở về thành, về sau em sẽ không bao giờ phải làm mấy công việc lao động ở nông thôn nữa. Tương lai tôi nuôi em, hơn nữa, tôi có thể cho em rất nhiều tiền……"

Dung Yên không có ý định trò chuyện với người đàn ông này ở đây, trực tiếp vòng qua chuẩn bị chạy đi.

Bây giờ cô không muốn lãng phí công phu của mình lên người đàn ông xấu xí này.

Thật ra không phải cô kì thị những người đàn ông xấu xí, tiền đề là không được nhìn cô bằng ánh mắt ghê tởm giống như kẻ dầu mỡ này……Mẹ nó, làm cô quá kinh tởm.

Từ ngày hôm qua La Kim Hổ biết tin tức cô trở về thì suốt đêm không ngủ, sáng tinh mơ đã để cho bà cụ Dung đến nhà nhằm tạo áp lực cho nhà cô.

Không nghĩ đến gia đình kia lại vô dụng như vậy, chút chuyện nhỏ như này cũng làm không xong.

Không còn cách nào khác, anh ta chỉ có thể tự mình đến đây.

Không ngờ lại có thể gặp nhau ở đây, như vậy không phải chứng tỏ hai người bọn họ có duyên phận sao?

Ông trời cũng muốn cho hai bọn họ trở thành vợ chồng.

Cho nên, anh ta không thể để cho Dung Yên rời đi.

Trực tiếp duỗi tay túm chặt lấy cô.

Sao Dung Yên có thể để cho anh ta đụng đến mình, đá một chân về phía cái xe đạp kia.

La Kim Hổ không nghĩ đến sức lực của cô lại lớn như vậy, làm cho anh ta không kịp phòng bị mà ngã xuống đất cùng với cái xe đạp.

Điều này làm cho anh ta giận tím mặt, đặc biệt là người xung quanh đang dừng bước chân, chỉ chỉ trỏ trỏ vào anh ta, làm cho anh ta càng bữ bội thêm, cảm giác mặt mũi đều mất hết sạch.

"Dung Yên, tôi chính là vị hôn phu của cô……Cô còn muốn đánh cả người đàn ông của mình hả?"

Tiếng gầm giận dữ làm cho ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Dung Yên.

Tự đánh người đàn ông của mình? Người phụ nữ này cũng quá kỳ cục.

Vốn dĩ Dung Yên không muốn lãng phí thời gian của mình ở trên người đàn ông xấu xì này, nhưng mà cô đã nghe thấy câu nói kia, vậy thì không thể nhịn được nữa.

Một lần nữa quay đầu lại, trực tiếp đá một chân vào trên đùi anh ta…… Âm thanh răng rắc của việc gãy xương đặc biệt rõ ràng.

Tiếng kêu rên của La Kim Hổ cũng vang vọng trong không trung.

Mọi người vây xem cũng bị một màn này làm cho sợ ngây người, bọn họ nghe được tiếng xương cốt gãy rất rõ ràng……

Má ơi, người phụ nữ này chỉ dùng một chân mà đã làm gãy một chân của người đàn ông.

Dung Yên cười lạnh, "Chơi lưu manh mà lại chơi trên đầu bà hả, bà đã sớm kết hôn rồi, người đàn ông của bà còn đang đợi ở nông thôn……Dựa vào anh mà cũng xứng sao? Sao không tè một vũng nước tiểu rồi soi mình ở trong đấy xem? Phải là cô gái bị mù tới mức nào thì mới coi trọng loại đàn ông như anh"

Mọi người: ……

Tình huống gì vậy? Người đàn ông này không phải là vị hôn phu của cô gái này?

Trong lúc nhất thời bọn họ không hiểu ra sao.

Khi La Kim Hổ vừa nghe thấy cô đã kết hôn thì khóe mắt như muốn nứt ra.

Anh ta chịu đựng cơn đau hung tợn nói: "Dung Yên, bà nội cô đã thu tiền lễ hỏi của tôi, cô đừng tính quỵt nợ, không có cửa đâu."

Dung Yên cười lạnh, vừa đúng lúc này thì cô nhìn thấy có công an lại đây, vì thế nhanh chóng hô một tiếng: "Đồng chí công an, làm phiền đồng chí lại đây, người đàn ông này chơi lưu manh."

Khi mọi người vừa nghe được lời này, ánh mắt bọn họ lập tức nhìn hết về phía Dung Yên.