Cô ta lùi lại từng bước một, trong mắt tràn đầy sợ hãi, “Dung, Dung Yên, cô làm gì vậy? Nếu cô còn vậy nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát...”
Dung Yên cười lạnh nói: “Tôi làm gì? Tôi đương nhiên muốn cả nhà cô đều nằm hết xuống đất rồi... Nếu không thì, sao tôi có thể báo đáp âm mưu tính của nhà cô với tôi được chứ?“
“Muốn gọi cảnh sát? Tôi vô cùng sẵn lòng đó, vừa hay tôi cũng muốn nói với bọn họ về chuyện cô đã trốn tránh việc xuống nông thôn hai năm trước như thế nào, ngược lại không quan tâm đến chuyện tôi còn đang đi học mà lén lút đăng ký cho tôi xuống nông thôn, tôi nghĩ rằng nếu thật sự dây dưa chuyện này, người vào tù là ai vẫn còn chưa biết đâu...“
“Chuyện về nông thôn còn chưa xong, mấy người vậy mà còn kiếm chuyện kết hôn này cho tôi nữa, hôm nay tôi tha cho cô, vậy thì chính là không tôn trọng ông trời rồi.”
Nguyên chủ khiến nguyên chủ phải xuống nông thôn chính là vì người phụ nữ trước mặt này.
Tất nhiên cô có thù thì phải báo thù.
Không chừng..... Thật ra nguyên chủ chính là mình, dù sao thì cũng trùng hợp như vậy?
Cho dù có phải hay không... thì bây giờ chính là cô.
Có thù không báo, thì cô sẽ không tha thứ cho bản thân.
Dung Mạn Mạn nghe thấy cô thậm chí còn không ngại gọi cảnh sát, thậm chí còn lôi chuyện năm xưa về nông thôn ra nói.
Điều này thực sự khiến cô ta vô cùng hoảng sợ, cả người vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Cô ta cố gắng nở một nụ cười,“...Không, không phải tôi, đó là một sự hiểu lầm...a...mặt của tôi...”
Dung Yên không thèm nghe lời nói nhảm của cô tá, trực tiếp đ.ấ.m cô ta một cái, sau đó dùng một tay tóm lấy người sắp ngã xuống.
Tát trái tát phải… Âm thanh tiếng tát át đi tất cả tiếng la hét.
Có thể thấy được tát mạnh như thế nào.
“Dung Yên, dừng tay lại...” Bà Dung có hét lên nữa cũng vô dụng.
Bởi vì Dung Yên hoàn toàn phớt lờ bà ta.
Cho đến khi tát Dung Mạn Mạn ngất xỉu, cô đứt khoát ném cô ta xuống đất.
Dung Trân, người đang trốn đằng sau bà Dung, nhìn cảnh tượng đẫm m.á.u này... Bà ta run rẩy toàn thân.
Mẹ ơi, quá đáng sợ rồi.
Đây rốt cuộc là loại quái vật gì vậy? Sức chiến đấu mạnh mẽ đến như vậy.Vừa rồi con tiểu tiện nhân này không chỉ đánh ngất Mạn Mạn, mà còn đánh gãy một chiếc răng của Mạn Mạn.
Trời ơi! Giờ này khắc này, bà ta ước mình chưa từng xuất hiện ở đây.
Tất nhiên, vào lúc này, bà ta vô cùng hối hận, không nên trêu chọc con nhỏ điên rồ này.
Điều khiến Dung Trân sợ hãi nhất là, bà ta nhìn thấy Dung Yên đang đi về phía mình.
“Mẹ ơi, nó đến đây, nó đến đây rồi...”
Bà ta không dám thò đầu ra nữa.
Mặc dù lúc nãy bà Dung còn rống lên với Dung Yên, nhưng bây giờ nhìn thấy cô đang đi về phía bà ta.
Đứa cháu gái này điên rồi, một mình nó đánh bại hết người nhà thằng hai.
Hoàn toàn không hề nương tay chút nào, lúc này, người điên còn có thể cố kỵ mình là một bà già sao?
Bà Dung không tự tin rằng Dung Yên đã sẽ nhẹ tay với bà ta.
Rốt cuộc mấy năm nay, bà ta thường xuyên chỉ trích xoi mói hai mẹ con Dung Yên.
“...Dung Yên, tao là bà nội của mày đó... Mày còn có thể ra tay với tao sao? Vậy thì mày sẽ bị sét đánh đó...” Bà Dung phô trương thanh thế.
Bà ta vốn muốn lui về phía sau, nhưng Dung Trân ở phía sau đã tóm lấy vạt áo củ bà ta, trốn sau lưng bà ta, khiến bà ta hoàn toàn không thể rút lui.
Dung Yên dừng lại, cô cười lạnh.
“Bà nội? Bà có xứng đáng không?“
“Bà không xứng đáng làm mẹ của cha tôi một chút nào. Ông ấy vẫn chưa chết... Bà mang theo một đống người như vậy đến nhà tôi, là ngại cha tôi vẫn chưa c.h.ế.t sao?”
“Bà có biết cha tôi bị mấy người chọc tức đến nỗi nôn ra m.á.u rồi không? Ông ấy xém chút nữa là đi luôn rồi..?”
“Ngay cả con trai ruột mà bà cũng dám đối xử như vậy, bà xứng đáng làm mẹ ruột của cha tôi sao? Ban đầu tại sao ông nội tôi lại cưới bà chứ? Nếu ông ấy biết bà đối xử với gia đình con trai cả của ông ấy như thế này, liệu ban đêm ông ấy có bò từ dưới lòng đất lên để tìm bà tính sổ không?”
“Tôi phải về nông thôn là do ai ban tặng vậy? Còn chưa đủ, vậy mà còn chạy đến tính kế chuyện hôn nhân của tôi, thế nào, Dung Văn Trạch là con ruột của bà, còn cha tôi thì không phải sao?“
“Nếu như trong mắt bà không có cha tôi mà chỉ có gia đình Dung Văn Trạch thì cũng không sao, bắt đầu từ hôm nay, gia đình chúng tôi sẽ cắt đứt mọi quan hệ với bà và gia đình Dung Văn Trạch, nếu mấy người dám xuất hiện trước mặt cha mẹ tôi một lần nữa… Vậy thì...”
Dung Yên tiến lại gần, vẻ hung ác lộ ra trên khuôn mặt, ánh mắt càng thêm lạnh lùng sắc bén, “Tôi sẽ trực tiếp phế bỏ ba đứa cháu trai của bà, để nhà Dung Văn Trạch đoạn tử tuyệt tôn.”
Bà Dung sợ hãi.
Bà ta thực sự sợ hãi.
Người trước mặt khiến bà ta cảm thấy rất xa lạ, những lời nói cay nghiệt đó... Bà ta tin rằng đó không chỉ là lời nó chơi, Dung Yên nhất định có thể làm được.
Dung Yên phớt lờ bà Dung, lôi Dung Trân đang trốn sau lưng bà Dung ra và tát bà ta...