Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 139




Bây giờ bà ta chưa muốn đi, bà ta muốn chờ Dung Yên về, trực tiếp nói với cô.

Ở trong đống ấn tượng ít ỏi của bà ta về đứa cháu gái này là cô dễ nói chuyện hơn mẹ cô nhiều.

Dung Trạch Văn ở bên cạnh cũng chen vào:”Chị dâu, Dung Yên là đứa con gái anh cả nuông chiều từ bé, chẳng lẽ chị nhẫn tâm để nó sống ở nông thôn cả đời à?”

Không nhắc tới còn tốt, nhắc tới, lửa giận của mẹ Dung lập tức chạm đỉnh, hận không thể tát mấy kẻ không biết xấu hổ ở trước mặt này vài cái cho sảng khoái.

“Con gái bà phải xuống nông thôn là tại ai? Hiện giờ mày cút đi cho bà, nếu không bà đánh gãy chân mày đấy!”

Dung Văn Trach cũng tức lắm, nhưng vừa nãy thực sự là ông ta lỡ lời, lời hay không nói, lại nói cái dở.

“Chị dâu….”

Tâm tình hiện tại của mẹ Dung cực kì không tốt, bà không thể đánh mẹ chồng được…..Nhưng hai cái thứ không biết xấu hổ kia là cái thá gì chứ?

Buồn bực tích cóp nhiều ngày vào giờ phút này hoàn toàn bùng nổ.

Lập tức đi nhanh đến góc tường, cầm lấy cán chổi dựng gọn ở đó, xông tới trực tiếp vung lên đánh Dung Văn Trạch với Dung Trân.

“Đồ khốn các người, bà đây không nổi bão các người liền nghĩ bà là mèo bệnh phải không? Hai năm trước tính kế con gái bà còn chưa đủ, bây giờ còn muốn lợi dụng nó à, nếu hôm nay bà không đánh gãy chân bọn mày thì bà không mang họ Dung nữa…..”

Dung Trân với Dung Văn Trạch không kịp phản ứng lại, nhất thời bị gõ cho ngu người.

Bọn họ dường như không ngờ được, mẹ Dung nói đánh liền đánh.

Mẹ nó chứ không chỉ khiến hai anh em bọn họ tức điên, còn nói cái gì không mang họ Dung…..Bà mẹ nó vốn dĩ họ Đằng chứ đâu phải họ Dung.

“Chị dâu, chị đừng có đánh nữa, nếu không…..Tôi không khách khí đâu…” Dung Văn Trạch nghiến răng nghiến lợi nói.

Trên người ông ta ăn mấy cái gậy, cực kì đau.

Quan trọng nhất là quá mất mặt.

Ông ta sống đến từng này tuổi rồi, còn chưa từng bị người ta đánh bao giờ đâu.

“A, bà đây còn muốn nhìn xem mày tính không khách khí như thế nào……” Mẹ Dung xuống tay càng tàn nhẫn.

Xoay xoay cây chổi vừa nhanh vừa chuẩn xác.

Gõ vui đến mức Tần Dư đứng bên cạnh cũng sốc thay.

Ai u, mẹ ruột của chị dâu….Đỉnh vãi!

Cậu rất thích.

Toàn cảnh hỗn loạn, lúc hai người kia đang bị mẹ Dung đánh cho không biết trời trăng là gì, Tần Dư chạy nhanh đến góc tường nhặt mấy viên sỏi lên niết nhẹ trong tay, chuẩn bị kiếm thời cơ hạ độc thủ.

Bà Dung lần này thực sự là tức muốn ngất rồi.

“....Dừng tay, dừng tay hết cho tao…..”

Lúc trước bà ta không thích người con dâu cho dù có khuôn mặt xinh đẹp cũng không che nổi hơi thở dã tính này.

Nhưng mà, cho dù bà ta dùng đủ mọi cách gì đi chăng nữa, cũng không cản nổi thằng con trai bất hiếu kia cưới người phụ nữ này về nhà.

Nhìn bây giờ mà xem….Cầm chổi đánh em chồng, còn ra cái thể thống gì?

Mặt mũi của bà ta đều bị người con dâu này ném vào xó rồi.

Dung Văn Trạch cũng nổi giận, ông ta là nam nhân, sức lực đương nhiên cũng lớn, cho nên nhanh chóng bắt được lấy cán chổi, cũng nhanh tay giật lại.

“Chị dâu, chị quá đáng rồi đấy…..”

Dung Trân thấy vậy, thù mới hận cũ chồng lên làm bà ta trực tiếp phản công, hôm nay bà ta phải tát nát cái bản mặt của người phụ nữ kia…..

Nhưng đến góc áo của mẹ Dung còn chưa có đụng đến thì bà ta đã bị một viên đá bay ra ném trúng.

Đau đớn khiến bà ta rụt tay lại che nơi bị đánh…..Trên trán lại xuất hiện thêm một vết sưng to.

Ánh mắt bà ta tràn ngập phẫn nộ hướng về phía người khởi xướng: ”Mày dám ném tao?”

Mẹ Dung vừa thấy không thích hợp liền nhanh chóng đứng chắn ở trước mặt Tần Dư: ”Là tôi đánh cô đấy, thì làm sao?”

“Đằng Dung, Dung gia chúng tôi không có người con dâu như cô, cô mau cút đi…..” Bà Dung tức đến khó thở, ngay cả hô hấp cũng không thuận.

“Ha, người nên cút chính là mấy người đấy, mẹ à, tôi nể mặt mẹ là mẹ ruột của lão Dung nên mới không mắng cả mẹ, mẹ nhìn xem hai thứ khốn nạn mà mẹ dạy dỗ ra kia kìa? Còn muốn đánh chủ ý lên người con gái tôi, mẹ có tin lát nữa tôi đi gặp lãnh đạo của bọn nó nói cho họ biết chuyện này hay không hả?”

“Trên đời này sao có nhiều kẻ không biết xấu hổ như vậy nhỉ? Cả ngày chỉ nghĩ tính kế bán cháu cầu vinh, tôi khinh! Các người tốt nhất là cút mau lên!”

Bà Dung giận run người, lúc trước cho dù là thế nào, con dâu cả cũng không dám mắng cả bà ta, nhưng bây giờ……Là muốn bỏ cả hòa hảo mặt ngoài rồi sao?

Mẹ Dung càng nói càng hăng, lửa giận ngùn ngụt: ”Còn muốn để tôi cút? Đây là nhà tôi, tiền cũng do tôi bỏ ra mua, liên quan cái đếch gì đến Dung gia các người chứ?”

Lúc trước bà già c.h.ế.t tiệt này không đồng ý cho bà vào cửa, để cuối cùng bạn già phải dọn ra ngoài ở.

Hiện tại còn không biết xấu hổ nhớ thương nhà của bà.

Bà Dung giơ tay lên che ngực: ”Trời ơi, tức c.h.ế.t tôi rồi, cô là cái đồ bất hiếu…..Dung Văn Minh, anh c.h.ế.t rồi sao? Sao lại để vợ anh nói mẹ anh như thế hả…..”

Hai mắt mẹ Dung đỏ đậm, lời nói trào phúng cay nghiệt

“Bà mới là đồ ác độc, bà không xứng làm mẹ, lão Dung nhà tôi đã như vậy rồi, bà nửa điểm quan tâm cũng không có….Cút, lập tức cút….”

Mẹ Dung quả thật bị ép đến phát điên rồi, bà chạy tới góc tường cầm rìu lên.

Hai mắt rực lửa: ”Hôm nay, tôi chẳng thiết sống nữa, vậy thì tiễn mấy người cùng đi đi….”

Nói xong xách rìu chạy về phía ba người kia.