Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 123




Dung Yên nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của cậu bé, cũng không biết thằng nhóc này lại đang suy nghĩ chuyện gì, cô nhẹ nhàng vỗ vai cậu bé: “Em ngây người làm gì vậy? Ăn nhanh đi.”

Tần Dư nhanh chóng hoàn hồn: “…” Cái tật xấu động tay động chân này của chị dâu cả có phải là nên sửa rồi không vậy?

Lần này cậu bé ăn sủi cảo mà không mấy hứng thú.

Nhưng những người ngồi trên tàu luôn chú ý đến chuyện bọn họ ăn gì lại vô cùng ghen tị.

Cái thằng nhóc này đúng là có phúc mà không biết hưởng... Không muốn ăn thì đưa cho bọn họ ăn đi!

Dung Yên nhìn Tần Dư một cái, có chút kinh ngạc, “Sao vậy, không muốn ăn sao? Mùi vị không ngon à?”

Lúc nãy cô vừa mới đến phòng ăn phía trước xem công thức, biết buổi tối có sủi cảo, cho nên cô cố ý đi vào nhà vệ sinh đóng cửa lại, rồi vào biệt thự trong không gian nấu sủi cảo.

“Không phải.”

Tần Dư tự cổ vũ tinh thần, không sao đâu, cho dù cha mẹ chị dâu cả không thích mình...

Vậy cũng không sao, đến lúc đó mình sẽ khiến cảm giác tồn tại của bản thân nhỏ một chút.

Hơn nữa, bây giờ cậu ấy đã mười hai tuổi, sau Tết Nguyên đán sẽ mười ba tuổi, đến lúc đó cậu ấy có thể làm việc kiếm được công điểm tối đa.

Không chỉ có thể nuôi mình mà còn nuôi được em gái.

Nghĩ đến đây, Tần Dư ăn sủi cảo nhanh hơn, cũng cảm nhận được vị ngon của sủi cảo trong miệng.

Hai giờ sau, tàu lửa đến ga.

Toàn bộ thần kinh của Tần Dư đều căng thẳng.

“Đến nơi rồi?”

“Đúng vậy, đừng nôn nóng, chúng ta đợi mọi người xuống gần hết rồi xuống cũng không muộn.”

Dung Yên nói như vậy, nhưng cô đã lấy hai chiếc túi lớn từ giá để hành lý phía trên xuống rồi.

Tần Dư cũng cầm một cái, vác lên vai.

Dung Yên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu bé, cô khẽ mỉm cười “Đừng căng thẳng, theo sát chị là được rồi.”

Tần Dư mạnh miệng nói: “Em không căng thẳng.”

Bây giờ cậu ấy là người trải nghiệm nhiều thứ hơn anh cả, dù sao anh cả cũng chưa từng ngồi tàu, còn cậu bé thì ngồi tàu rồi.

Dung Yên không nói nhiều: “Có thể đi rồi.”

Tần Dư vội vã vác đồ đi về phía trước, dáng vẻ giống như một người đối đầu vạn người vậy…Để dọn đường cho chị dâu cả.

Dung Yên:...

Cô xách đồ đạc đi theo, nhất định phải theo sát, kẻo đứa trẻ này bị lạc.

Sau khi xuống tàu, Tần Dư nhìn thấy biển người tấp nập, cậu bé sững sờ và ngơ ngác.

Sao lại có nhiều người ở đây như vậy chứ?

Đối với người lần đầu tiên lên thành phố như Tần Dư mà nói, cậu bé thật sự rất bối rối.

Trước khi Tần Dư phản ứng lại, có người đụng vào cậu bé một cái.

Suýt nữa thì đụng cậu bé xuống đất.

May mà Dung Yên kịp thời bước đến đỡ cậu bé.

“Đừng ngơ ngác.” Dung Yên nhìn cậu bé một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía người đã biến mất trong đám đông.

Tần Dư lấy lại tinh thần.

“Chúng ta đi hướng nào đây?”

“Đi theo chị, chúng ta ra ngoài xem thử trước đã.” Dung Yên đang nghĩ có nên tìm một nhà nghỉ nhỏ để qua đêm trước không?

Tần Dư lúc này không dám phân tâm.

Vội vàng theo sát chị dâu cả.

Lúc này, cậu bé chợt nghe thấy chị dâu cả hỏi: “Trong túi em có tiền không?”

“A... Em có mang theo, một đồng.” Anh cả cho cậu ấy mười đồng, cậu ấy sợ mất nên bỏ một đồng vào túi, mà số tiền còn lại... đều được nhét dưới lòng bàn chân.

Cũng chính là trong đôi tất dưới chân.

Tiền cứ bị dẫm lên như vậy, chắc là sẽ không bị mất.

Dung Yên nghe thấy chỉ có một đồng, liền thở phào nhẹ nhõm.

Ngược lại, khi cô đang suy nghĩ có cần âm thầm nhét một đồng vào trong túi Tần Dư hay không, cô nhìn thấy Tần Dư vô thức sờ túi áo của cậu bé.

Sau đó...Dung yên có chút hối hận vì đã hỏi.

“Túi, túi của em rách rồi?” Tần Dư trợn mắt không thể tin được, tay cậu bé đang xuyên qua cái túi kia.

Quần áo mới của cậu ấy.

Tiền của cậu ấy.

Dung Yên muốn đỡ trán, nhưng hai tay lại không rảnh rỗi...cả hai tay đều đang xách đồ.

Thấy vẻ mặt bàng hoàng của cậu bé, cô an ủi một câu: “Không sao đâu, lát nữa chị vá lại cho em...”

Tần Dư thật sự sắp khóc rồi.

“Sao, sao túi của em lại bị rách chứ? Lúc trên tàu vẫn chưa bị rách đâu...”

Cậu ấy cố ý mặc quần áo mới để đến đây.

Còn có một đồng nữa.

A a a, mất rồi.

“Đúng là lúc nãy không bị rách, vừa mới bị rách thôi, người lúc nãy suýt nữa đụng ngã em đã dùng d.a.o rạch túi đấy.” Chủ yếu là khi cô phát hiện ra, người đó đã biến mất trong đám đông rồi.

Cô biết Tần Dư chắc là không bỏ nhiều tiền trong người, cho nên mới không đuổi theo.

Suy cho cùng, mấy tên trộm đồ ở ga xe lửa không hành động một mình đâu, bình thường đều có nhóm cả.