Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 115




Tôn Mỹ không nghĩ đến là chuyện này, lập tức tiếp lời, "Chúng tôi không có việc gì, chuyện của cô quan trọng hơn."

Đây đúng là một người tốt, thế mà còn cố ý đến đây nói một tiếng.

Tôn Mỹ bị cô làm cho cảm động không thôi.

"Vậy thì thế đi, chúng tôi phải đi rồi." Dung Yên nói với Tần Dư một tiếng.

Hai người xoay người rời đi.

Tần Dư có chút tò mò, nhưng mà cậu ấy cũng không mở miệng ra hỏi.

Hai người về đến ga tàu hỏa, lấy phiếu gửi đồ.

"Chốc lát nữa, xe lửa sẽ đến, nhớ kỹ, em phải theo sát chị." Dung Yên không yên tâm dặn dò một câu.

Trước kia cô có bao giờ phải nhọc lòng những chuyện như thế này, hiện tại……Cô cảm giác bản thân mình có chút giống một bà mẹ già.

Tần Dư gật mạnh đầu, cả người căng thẳng, khẩn trương hơn hẳn bất kỳ lúc nào.

Dung Yên đưa hành lí nhẹ cho cậu ấy.

Thật ra cũng không nhiều, nặng nhất là cái túi hàng sản vật vùng núi mua từ vợ của đại đội trưởng.

Túi này thì cô cầm.

Cúi đầu nhìn thoáng qua hình tượng của bản thân……Khóe miệng không nhịn được mà giật giật.

Có phải bây giờ cô được tính là nông dân vào thành phố không?

Không nghĩ đến bản thân ngày xưa gọn gàng xinh đẹp mà sẽ có một ngày như vậy……Kiếp trước chắc là cô thiếu rất nhiều công đức.

Không bao lâu sau, Tần Dư nghe được tiếng kêu to từ xe lửa, cậu ấy kích động, "Lửa, xe lửa đến."

"Được, chờ một lát, em lên xe trước đi, chị ở ngay sau em." Dung Yên vừa dứt lời không lâu.

Xe lửa cũng dừng tại trạm.

Cô cũng không vội mà lên xe lửa, sau khi mọi người đã xuống xe gần hết, lúc này mới đẩy Tần Dư đang cứng đờ đi, "Đi thôi! Nên lên rồi."

Tần Dư lập tức hồi thần, sau đó vội vàng đi lên xe lửa.

"Vị trí ở bên kia." Ánh mắt Dung Yên tốt, rất nhanh đã biết là nơi nào.

Hai người cùng nhau chen qua lối đi nhỏ.

Sau đó Dung Yên đối chiếu với vé xe lửa một chút, thì phát hiện ra chính là vị trí này.

Nhưng mà, vị trí này đã bị một người đàn ông trung niên có thân hình cường tráng cùng với một người đàn bà có khuôn mặt khắc nghiệt ngồi rồi.

Rõ ràng, người chiếm vị trí của bọn họ là hai mẹ con.

Tần Dư nhìn thấy chị dâu dừng ở đây, tất nhiên cậu ấy cũng đứng ở bên cạnh cô.

Đầu nhỏ phản ứng cũng không chậm, biết vị trí hai người này đang ngồi chính là của bọn họ.

Cả người lập tức căng chặt.

Dung Yên nhìn hai người này đang giả ngu, cũng không có khách sáo cùng với bọn họ, cô giơ vé xe lửa trong tay lên.

"Đồng chí, làm phiền một chút, vị trí hai người này ngồi chính là của chúng tôi."

Người đàn ông chẳng qua là nhìn xéo cô một cái, sau đó lại nhắm mắt lại, còn người đàn bà, thì bà ta lại càng không thèm để ý.

Dung Yên nhìn bộ dạng này của bọn họ, hiển nhiên là muốn tiếp tục đoạt vị trí của cô.

Cô lại lần nữa bình tĩnh mở miệng, "Chỗ các người đang ngồi chính là vị trí của tôi, làm phiền nhường một chút."

Đôi mắt của Tần Dư bừng bừng lửa giận, nhưng mà người đàn ông này có thân hình cường tráng, cậu ấy không dám tiến lên kéo ra.

Cậu ấy thì không sao, bị đánh vài cái cũng được, nhưng mà chị dâu thì lại không thể.

Cho nên cậu ấy chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn nộ trừng về phía đám người đang chiếm chỗ kia.

Những người khác trên khoang xe cũng có nhìn qua, lúc trước Dung Yên đi ngang qua, bọn họ đã chú ý đến cô.

Bởi vì cô có vẻ ngoài rất xinh đẹp.

Bây giờ, lại không nghĩ đến lại đối mặt với một người đàn ông cao to như vậy.

Không cần phải nói, chắc chắn là điều bất lợi cho cặp chị em này.

Người đàn ông mở mắt, ông ta trừng về phía Dung Yên, "Nói nhảm cái gì? Chúng tao cũng đã mua vé, tâm trạng của tao đang tốt thì bọn mày mau rời đi."

Lúc này, bà lão bên cạnh cũng lên tiếng, "Sao vậy, chúng tao cứ ngồi ở vị trí này, bọn mày làm gì được tụi tao?"

Lúc bọn họ lên xe, chỉ có vé đứng, hơn nữa đã tìm vài khoang xe mà vẫn không thấy có chỗ trống, cũng chỉ có thể ngồi trên đất nguyên một ngày."

Lần này có người xuống xe lửa thì bọn họ mới có vị trí để ngồi, cho dù nói cái gì thì bọn họ cũng không nhường vị trí này.

Huống chi đây vẫn là một con nhóc mảnh mai, bọn họ sẽ nhường lại chỗ cho mới là lạ.

Dung Yên cười nhạo một tiếng, cô nhướng mày, "Các người thật sự không đi?"

"Không đi, đừng đứng ở chỗ này lải nha lải nhải quấy rầy đến giấc ngủ của tao. Mau biến nhanh đi, nếu không, tao cũng sẽ không khách khí với bọn mày." Người đàn ông hung thần ác sát nói.

Sau khi ông ta nói xong, còn cố ý khoe nắm tay của mình một chút.

Trong mắt của bà lão kia cũng toàn là đắc ý, con trai của bà ta có sức lực, lớn lên vừa cao lại vừa khỏe, còn không hù c.h.ế.t cái con nhóc này sao?

Mọi người khắp nơi đang chuẩn bị nhắm mắt lại ngủ.

Lúc hành khách cho rằng cô bé này sẽ nước mắt lưng tròng khóc lóc rời đi.

Chỉ thấy cô bé nhìn ốm yếu từ trên xuống dưới, chỉ nói với cậu bé kia, "Đứng xa ra một chút."

Sau đó một màn không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra.

Cô bé kia thoạt nhìn gió thổi qua là có thể ngã xuống……Mười phần bạo lực đem hành lí trên người ném qua bên cạnh, trực tiếp nắm lấy đầu tóc người đàn ông kia, dùng sức lôi kéo, lôi người đàn ông đó ra khỏi chỗ ngồi.