Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 100




Tần Dã quay đầu nhìn về phía người đang chật vật, ánh mắt anh sắc bén như mũi dao, "Nếu bà vì con gái bà mà dùng lời nói vu khống cho vợ của tôi, thì bà và con gái bà cùng nhau đi làm bạn luôn đi."

Vừa bị lạnh vừa bị đau nên mẹ Từ không kịp hiểu rõ những lời này có ý nghĩa gì, đã nghe thấy người đàn ông tức giận nói với đứa nhóc ngoan độc, "Tần Dư, em đạp xe đạp đi lên trấn một chuyến, đến đồn Công an báo cáo, để Công an xuống đây."

Tần Dư vừa nghe lời này, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, cậu ấy vội vàng đáp: "Vâng, được."

Hai ngày trước, cậu ấy đã học xong cách lái xe đạp.

Nhưng mà, đồn Cảnh sát ở đâu trong trấn?

Ngay sau đó lại nghĩ, không có việc gì, sau khi lên trấn cậu ấy lại hỏi một chút là biết.

Lúc này mẹ Từ đã nghe rành mạch, sắc mặt bà ta lập tức biến đổi, "Không cần đi."

Tần Dư không để ý đến bà ta, bà già này chạy đến nhà cậu ấy nói hưu nói vượn vu tội cho chị dâu cậu, nếu như không lên đồn Công an thì mới là thiên lí bất dung.

Cậu chỉ hối hận vừa rồi chỉ tạt một chậu nước, đáng lẽ phải tạt thêm một chậu nữa mới đúng.

Nhanh chóng đẩy xe đạp đi ra ngoài, vì cậu ấy chưa đủ cao nên chị có thể xuyên qua phần tam giác ở khung xe để đạp.

"Từ từ, vẫn là để chị đi cho." Dung Yên lên tiếng.

"Không, em đi." Tần Dư rất sợ chị dâu sẽ đoạt lấy, nên trực tiếp đạp xe rời đi.

Phương pháp đạp quỷ dị này thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của cậu ấy.

Vốn dĩ mẹ Từ đã rất lạnh, lúc này gió lại thổi qua, bà ta rùng mình run bần bật.

Bà ta trừng về phía Dung Yên với gương mặt sưng, giọng nói sắc bén, "Dung Yên, mày cho rằng mày đi báo án là sẽ không có chuyện gì sao? Tao cũng muốn báo mày……"

"Kiện đi! Đi kiện, Công an còn không cho phép tôi đánh cái mồm bẩn của người vu tội cho mình hay sao? Còn thích Diệp Duật? Con mắt nào của bà nhìn thấy tôi thích cậu ta? Người đàn ông kia có lớn lên tốt bằng người đàn ông của tôi sao?"

Dung Yên khen ngợi ngoại hình của Tần Dã từ đầu đến chân ngón chân:

"Đã không cao bằng người đàn ông của tôi, ngũ quan cũng không đẹp bằng anh ấy, một bộ dạng tiểu bạch kiểm***, cũng chỉ có Từ Khả mới thích anh ta."

***tiểu bạch kiểm: những người đàn ông ẻo lả, hay bám váy phụ nữ.

"Nếu như tôi thật sự thích họ Diệp kia, bà cho rằng dựa vào gương mặt của tôi thì sẽ có chuyện gì với Từ Khả? Một bộ dáng nhạt nhẽo hết muốn ăn."

"Về sau đừng đem loại đàn ông tay không thể vác vai không thể khiêng, xảy ra chuyện thì chỉ biết chạy trốn đừng nói liên quan đến tôi, nếu không, tôi nghe được một lần thì đánh một lần, đương nhiên, lần này bà ở đây nói hưu nói vượn, tôi cũng không có khả năng sẽ tha cho bà, nếu như một người da mặt mỏng, bị bà càn quấy nói bậy một hồi, không chỉ có tình cảm vợ chồng tan vỡ, không chừng còn phải đi nhảy sông tự sát."

"Cho nên nói, loại người ích kỉ giống như bà, chỉ vì con gái của bà mà sẵn sàng dùng miệng g.i.ế.c hại những người khác, nếu không để pháp luật đến chế tài bà, thì sau này bà sẽ là một cái tai họa."

Các thôn dân: ……

Vợ của Tần Dã quả thực quá bá.

Nhưng mà lời của cô nghe cũng rất đúng.

Nếu như là một người da mặt mỏng, bị vu tội như vậy, thật sự có thể tìm đến cái chết.

Vốn dĩ lúc đầu còn khá nhiều người đồng tình với mẹ Tần Khả, lúc này……Cũng không cảm thấy có chỗ nào đồng tình nữa.

Việc g.i.ế.c người bằng miệng mới là lợi hại nhất.

Tần Dã an ủi, "Vợ ơi, đừng rức giận, chốc nữa Công an tới, tự nhiên có thể cho bà ta biết không phải cái gì thuận miệng là có thể nói được."

Vừa mới được vợ khen, trong lòng anh rất vui vẻ, chẳng lẽ trong lòng cô anh thật sự tốt như vậy sao?

Đây là lần đầu tiên……Anh rất cảm ơn cha mẹ anh đã cho anh một gương mặt như này.

Dung Yên gật đầu, "Đúng vậy, anh nói rất đúng."

Đôi vợ chồng này kẻ xướng người họa, làm cho mẹ Từ tức sắp c.h.ế.t rồi.

Bà ta nhìn chằm chằm Từ Dã, ánh mắt lộ ra sự trào phúng, "Mày thật sự cho rằng người phụ nữ này muốn cùng mày sinh hoạt sao? Người nghèo như mày, chỉ là nó không có biện pháp, mới có thể đi theo mày, nếu như có thể trở về thành, nó đã sớm chạy đi rồi……"

"Bà câm miệng, nếu như vợ tôi không thích tôi, không nghĩ muốn cùng tôi sinh hoạt, thì nửa đêm sẽ lên núi tìm tôi à? Sẽ đem người sắp c.h.ế.t trên núi là tôi cõng xuống dưới? Sẽ xây nhà ở tốt như vậy cho nhà chúng tôi sao?"

Những lời nói liên tiếp của Tần Dã làm cho các thôn dân đang bế tắc bỗng hiểu ra.

Đúng vậy! Thằng nhóc Tần Dã này đúng là có vận cứt chó, người bình thường……Là một người đàn ông như bọn họ thì cũng không dám một mình lên trên núi tìm người lúc nửa đêm.

Chứ đừng nói đến là một người phụ nữ.

Cô dám đi là vì cái gì? Chắc chắn là bởi vì yêu nha!

Còn có, nếu như không muốn sinh hoạt chung, thì làm sao có thể xây một căn nhà tốt như vậy, nghe nói tất cả cửa sổ ở đây đều làm bằng kính?

Là điều duy nhất trong cả thôn.

Nếu muốn đi, sao lại không mang tiền theo?

Một đám người khó chịu cực kì.

"Tại sao lại có người như bà? Không thể bởi vì con gái nhà bà, mà tùy ý vu tội cho vợ Tần Dã? Hai vợ chồng nhà người ta đang rất êm đẹp."

"Đúng vậy, hai người bọn họ đang tốt! Quả nhiên, con gái ra sao thì mẹ sẽ như vậy."

"Cái này gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn, bà đừng ở chỗ này nói hươu nói vượn nữa."



Mẹ Từ nhìn thấy một đám người đều đang giúp tiện nhân Dung Yên nói chuyện khiến bà ta tức giận đến suýt chút ngất xỉu.