Mang Theo Không Gian Sống Lại

Chương 27: Độc thân




Ngày hôm sau Ngôn Diễm Yên không xuất hiện ở trường học mà cả ngày đều làm thêm ở quán cà phê, về phần đứa bé Quý Không kia? A, ai mà biết hắn đang suy nghĩ cái gì chứ, dù sao sự khác biệt là khó có thể vượt qua được.

“ Diễm Yên, ba ngày sau là ngày 11 tháng 11, ông chủ Cố nói muốn tổ chứ hoạt động cho người độc thân, đã quyết định là muốn mua hoa của cậu.” Nghỉ trưa, Dư San vừa lau chén vừa nói với Ngôn Diễm Yên đang học Tiếng Anh bên cạnh, nàng thật hâm mộ a, đứa bé Ngôn Diễm Yên này có thể trở thành bạn tốt của ông chủ Cố, hiện tại đã bắt đầu nước phù sa không chảy ruộng ngoài rồi a.

“ Thật vậy sao?” sau khi nghe xong Ngôn Diễm Yên vô cùng cao hứng, vốn nghĩ hôm qua là thời gian tốt để bán hoa, nhưng gì Giản Dực cùng Quý Không làm mất hết hứng thú, nhưng sau khi nghe đến tin này thì cậu lập tức mất hết ủ rũ.

“ Đúng vậy.” Dư San bất đắc dĩ nhìn Ngôn Diễm Yên dọn dẹp xong sách giáo khoa, lấy ra bút cùng sổ tay, bắt đầu chuẩn bị ghi chép hoa mà ông chủ Cố muốn.

“ Cái hoạt động này muốn tổ chức như thế nào nha?” Ngôn Diễm Yên vừa viết vừa hỏi.

“ Sẽ cử hành ở quán cà phê, ngày đó quán cà phê cũng sẽ bán điểm tâm từ 8 giờ 5 phút, sau đó sẽ giới hạn chỉ cho người độc thân đi vào, trên tay mỗi người có thể cầm hoa hồng màu vàng hoặc màu trắng. Sau đó để mỗi người khách độc thân ở đây nhìn xem có thể tìm được bầu bạn hay không, nếu như hai bên đều đồng ý thì đem hoa hồng của mình đưa cho đối phương, làm bạn bè thì có thể đưa hoa hồng vàng, còn từ chối thì đưa hoa hồng trắng.” Dư San hưng phấn nói, những chuyện này làm nàng vô cùng thích, cũng liền khâm phục Cố Thần có thể nghĩ ra cách này để thu hút khách hàng, tuy rằng những chuyện này có thể làm cho nàng vất vả mệt mỏi hơn một chút, nhưng những ý kiến này làm cho những quán cà phê khác không theo kịp được, khiến cho trưởng quán như nàng rất có cảm giác thành tựu.

“ Nha nha nha.” Ngôn Diễm Yên khép lại sổ tay, cậu ngược lại không có mấy hứng thú với những thứ này. Chỉ là rất cao hứng khi có thêm một khoản tiền rơi vào túi mà thôi.

Vì vậy Dư San cùng Ngôn Diễm Yên đều vì suy nghĩ của chính mình mà vui vẻ cười lên, Cố Thần vừa bước vào cửa đã thấy hai người kia cười đến ngu ngốc, làm cho hắn không khỏi “Phốc” bật cười ra tiếng.

“ ….. A a, Ông chủ Cố.” Dư San bị tiếng nói của Cố Thần dọa sợ, may mắn bây giờ là giờ nghỉ trưa, nếu không nàng sẽ nghĩ Cố Thần là tới để trách nàng không chăm chỉ làm việc a.

Nhưng mà Cố Thần không phải là chủ tịch sao? Sao luôn rảnh rỗi đến cái tiệm nhỏ này a? Dư San có hàng trăm câu hỏi không thể giải đáp, mà Diễm Yên thì lại cho rằng Cố Thần vì thích Dư San mà đến, để có thể ở cùng Dư San lâu một chút hắn đành làm như vậy, đương nhiên, đa số quan điểm của Ngôn Diễm Yên là đúng, nhưng mấu chốt là đã nhầm nhân vật chính mà thôi.

“ Chào, Cố Thần.” Bởi vì là bạn bè, cho nên Ngôn Diễm Yên trực tiếp gọi tên, làm cho Dư San thật là hâm mộ/

“ Xin chào mọi người.” Cố Thần cười mị mị đi tới trước mặt Ngôn Diễm Yên, “Cậu đã biết chuyện ta lần này để Dư San mua hoa của cậu chưa a.” Mặc dù là câu hỏi nhưng hết lần này đến lần khác vẫn giống như là khẳng định.

“ Ân.” Ngôn Diễm Yên gật gật đầu, sau đó cười cười “Lần này lại có lời rồi, cám ơn anh.”

“ Không cần khách khí.” Cố Thần nháy nháy mắt, “Ta chỉ là tới xem một chút, sẽ đi ngay.”

Cố Thần giống như đã nói, chỉ nhìn một chút tình hình buôn bán rồi đi, làm cho Dư San hoàn toàn không hiểu, bởi vì kỳ thật hắn hoàn toàn không cần tự mình tới xem a.

Ngôn Diễm Yên cũng ở một bên cười trộm, tới bây giờ cậu vẫn nghĩ là Cố Thần thích Dư San a…

Ngày cuối cùng của lễ hội văn hóa Ngôn Diễm Yên vẫn không xuất hiện, làm cho mọi người trong lớp có chút thất vọng, vì ngoài Ngôn Diễm Yên thì mọi người đều ở kí túc xá, rất dễ tìm được nhưng Ngôn Diễm Yên lại không giống vậy, rất nhiều người không biết cậu làm thêm ở đâu, đương nhiên vì Ngôn Diễm Yên không có xuất hiện nên ngày cuối cùng cũng không ai biết Giang Bách Huy ở đâu, mà Lý Hưu Xuyên cùng Moyer không biết vì sao mà cả ngày dính lấy nhau ở một chỗ, cũng không ngại nóng a.

Hai ngày sau khi chấm dứt lễ hội văn hóa, dưới sự chú ý của mọi người, ngày lễ độc thân đã tới.

“ Yên, tặng cho em!” Vào ban đêm lúc sắp tan ca, Ngôn Diễm Yên còn đang dọn dẹp, Cố Thần lái xe tới quán cà phê, sau khi đi vào, đột nhiên cầm một đóa hoa hồng đưa cho Ngôn Diễm Yên, Dư San ở một bên đang há hốc miệng kinh ngạc, sau đó tùy thời mang theo ánh mắt mập mờ nhìn họ, mà Ngôn Diễm Yên lại nghi hoặc nhìn hoa hồng đỏ trên tay Cố Thần.

“ Không phải là nên đưa màu vàng sao?” Ngôn Diễm Yên hỏi.

“ Ha ha.” Cố Thần lắc đầu, “Anh thích em, cho nên tặng em hoa hồng đỏ.” [ Orchids: Cắt ngang một chút, bắt đầu từ chỗ tỏ tình này sẽ để Cố Thần xưng anh gọi em với Ngôn Diễm Yên nhé.]

Nếu như chỉ đơn thuần nói với Ngôn Diễm Yên là “ Ta thích ngươi”, cậu sẽ không có bất kỳ ý nghĩ nào khác, nhưng nếu như tặng đi một đóa hoa hồng đỏ vượt qua cả ý nghĩa tình bạn, hơn nữa còn là đóa hoa hồng đỏ mà Ngôn Diễm Yên mang đến để dành riêng cho người độc thân kiếm tình lữ… Ngôn Diễm Yên dù trì độn đến đâu cũng sẽ hiểu Cố Thần có ý gì. Từ trình độ nhận thức này mà nói, tỏ tình của Cố Thần thành công hơn nhiều so với Quý Không.

“…” Ngôn Diễm Yên có chút kinh ngạc, Cố Thần cứ đưa tay không hề có ý từ bỏ, Ngôn Diễm Yên cũng không biết mình muốn nói gì, “… Tuy rằng ta không biết vì sao anh sẽ… ách, thích nam sinh… nhưng mà anh xác định, anh muốn ta đồng ý?”

Cố Thần không nghĩ Ngôn Diễm Yên sẽ hỏi như vậy, hắn nhìn gương mặt non trẻ của Ngôn Diễm Yên rồi bật cười, cánh tay cầm hoa hồng rũ xuống: “ Thật xin lỗi, là ta đường đột rồi.”

Ngôn Diễm Yên thở dài một hơi, nhìn qua giống như Cố Thần đang nói đùa a, dù sao nếu Cố Thần thực sự thích cậu như hắn đã nói, vậy biến thành muốn lôi kéo trẻ vị thành niên đi về con đường lệch lạc a….

“ Nhưng mà, không phải anh nói đùa.” Cố Thần giống như nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Ngôn Diễm Yên, hắn hơi hơi cúi người, nghiêng mặt nói vào bên tai Ngô, “ Anh chính là muốn em không rời khỏi anh cho đến già a…” Lời nói mang theo hơi thở khiến tai Ngôn Diễm Yên ngứa ngáy, Ngôn Diễm Yên không biết vì sao chân mình có chút nhũn ra.

“ Ách…” Ngôn Diễm Yên nhẹ nhàng đẩy Cố Thần ra, cảm giác người bạn này có chút nguy hiểm, “ Đừng đùa nữa…”

Cố Thần híp mắt, kỳ thật hắn cũng không muốn tỏ tình khi Ngôn Diễm Yên còn nhỏ như vậy, nhưng hắn thật sự không có thời gian, nếu như hiện tại không nói thì không biết đến khi nào mới có thể nói cho cậu rõ.

“ Ân, anh không đùa nữa, mới vừa rồi là nói đùa thôi ha ha. Đều là độc thân mà ~” Cố Thần nhìn vẻ mặt khó xử của Ngôn Diễm Yên, cuối cùng vẫn không ép buộc cậu, Ngôn Diễm Yên lúc này mới thả lỏng thân thể cứng ngắc từ khi nào.

“ Thật sự là…” Ngôn Diễm Yên không biết mình muốn nói gì, “ Ta muốn về nhà, còn anh thì sao Cố Thần?”

“ Anh đưa em về!” Cố Thần đứng thẳng người, cầm lấy chìa khóa nói.

“… Vì sao không tiễn San tỷ?” Ngôn Diễm Yên kỳ quái hỏi, chẳng lẽ Cố Thần thật sự không thích Dư San?

“ Sao phải đưa nàng?” Cố Thần cũng cảm thấy kỳ lạ nhìn Ngôn Diễm Yên, “ Em không phải nghĩ là anh thích cô ấy đấy chứ?”

“Ân.” Ngôn Diễm Yên không chút do dự gật đầu làm Cố Thần vô cùng bất lực, nghĩ đến vừa rồi Ngôn Diễm Yên thật sự đã cho rằng hắn nói đùa a, hơn nữa một chút cũng không hề nghi ngờ a…

“ Được rồi, đi thôi.” Cố Thần bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đem Ngôn Diễm Yên đã thay xong quần áo đẩy vào ghế phụ lại, nghênh ngang lái xe rời đi…