Mang Theo Không Gian Sống Lại

Chương 21: Tình huống




Đến tháng 11, lễ hội văn hóa đã đến.

Lễ hội văn hóa của A trung tổ chức trong 3 ngày, mỗi ngày ba giờ chiều bắt đầu biểu diễn các tiết mục, bởi vì có 20 lớp, cho nên trong ba ngày các tiết mục đều được xắp xếp đầy hết. Đương nhiên, đấy là nếu không xảy ra vấn đề gì.

Thời gian khác đều là xã đoàn ở các phòng học tổ chức trò chơi, bởi vì lễ hội văn hóa là ngày mở cửa, nên người ngoài trường cũng có thể vào A trung, đây cũng là nguyên nhân mà Ngôn Diễm Yên đối với A trung mơ ước.

Về thời gian buổi tối chính là thời gian giao lưu của các học sinh. Buổi tối ngày thứ ba còn có liên hoan đốt lửa trại, đúng là thời gian ngọt ngào nhất của những người yêu nhau.

Hả? Không thể yêu sớm ư?

Không sao cả, các giáo viên ở A trung đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Cho nên mới nói… A trung có phải là cởi mở quá rồi hay không?

Hôm nay là ngày đầu tiên của lễ hội văn hóa, vì lớp Ngôn Diễm Yên là ban một, cho nên phải diễn tiết mục đầu tiên…

“ Là ai phá hỏng đạo cụ của chúng ta a a a!!!”

“ Không! Quần áo mà chúng ta cẩn thận chuẩn bị a a a!!!”

“ Sao sao sao!!! Đây là chuyện gì a!!”

Hai rưỡi chiều, các học sinh đến hậu trường chuẩn bị đạo cụ. Không nghĩ tới lại nhìn thấy tất cả đạo cụ đều bị phá hỏng tan nát.

“ Ô ô… vì sao a!!! Muốn tìm chết, trang phục cái cây mà ta dùng vải làm lại bị ai xé nát như vậy a!!!” Lý Hưu Xuyên từ đầu chỉ ôm vải rách trước mặt khóc không ra nước mắt, sau đó tính cách thứ hai liền bộc phát. Moyer đeo kính mắt đứng bên cạnh nhìn hắn phát giận, sau đó liền vỗ vỗ đầu hắn một cách tự nhiên, loại động tác vuốt lông này lại thật sự có thể làm cho Lý Hưu Xuyên bình tĩnh lại. = =

“…” Ngôn Diễm Yên uể oải duỗi thẳng bả vai, có chút thất vọng, cậu vì lần lễ hội văn hóa này mà cố gắng một tháng a… Tiền đều lãng phí sao… đau.

“ Giờ phải làm sao? Chỉ còn nửa giờ là chúng ta phải lên diễn rồi!” Một nữ sinh bất đắc dĩ hỏi người nhìn có vẻ rất trấn định Moyer. Moyer mắt kính lóe lên một chút, nhìn về phía Lý Hưu Xuyên đang buồn bực.

“ … Mọi người đều đến đủ hết rồi ư?” Moyer quay đầu nhìn đạo cụ hoàn toàn bị phá hỏi.

“ Cậu nói như vậy… A a, mấy cô gái sắm vai nhân vật chính không thấy!”

“ Chúng ta đã đắc tội với ai chứ…”

“….”

“….”

Yên lặng.

“ Trần Hồng, phiền cậu đi tìm đi.” Moyer bất giác lấy khăn ra lau kính “ Sau đó chúng ta lại nghĩ biện pháp.”

Tất cả mọi người đều ở hậu trường tự hỏi, sau đó một giáo viên xuất hiện.

“ Các trò chuẩn bị xong chưa? Còn nửa giờ nữa thôi.”

“… Ân.” Moyer lạnh nhạt gật đầu với giáo viên, giống như đạo cụ bị hỏng phía sau không phải là của lớp mình vậy

“ Moyer, bây giờ phải làm sao?” Lý Hưu Xuyên buồn bực kéo kéo góc áo của Moyer, không có tinh thần, dù sao tiết mục này cũng là kết tinh kịch bản của hắn a. (cùng Moyer sao = =).

“ Ai biết đánh dương cầm.” Moyer thở dài, ngẩng đầu hỏi.

“ Ta không biết…”

“ Ta chỉ biết đánh ghi-ta…”

“ Ta chỉ biết đánh đàn violin…”

“…”

“ Ta biết.” Giang Bách Huy vốn một mực trầm mặc đứng ở bên lên tiếng, Ngôn Diễm Yên cũng ngẩng đầu nhìn về phía hắn “ Cấp 10”

Được rồi, loại người đa tài đa nghệ, trí tuệ siêu quần như hắn sẽ chỉ làm người ta hâm mộ ghen ghét.

Moyer suy nghĩ một chút, sau đó nói với họ

“ Cứ theo kịch bản để diễn, may mà tóc giả không để ở đây.” Nói xong hắn cầm mái tóc dài màu nâu đội lên đầu Ngôn Diễm Yên, cầm một đống vải rách khoác lên người cậu, lại vẫn nhìn ra hương vị,” Để cậu ra ngoài diễn toàn bộ nhân vật nữ, cái bây biết đi kia coi như bỏ.”

Không để Ngôn Diễm Yên kịp trợn mắt há mồm, hắn lại nhìn Lý Hưu Xuyên nói.

“ Cậu giúp hắn phối âm…”

Loảng xoảng! Lý Hưu Xuyên cảm thấy như có tảng đá đập lên đầu mình.

“… Vì sao a?” Lý Hưu Xuyên cầm kịch bản, quấn quýt nhìn Moyer. Moyer đẩy kính mắt, bí hiểm nhìn hắn.

“ Cậu thích hợp nhất.”

“… Cái gì cơ, vì sao lại là ta đi…” Ngôn Diễm Yên cũng hỏi, vì mái tóc giả mà giờ cậu khó mà phân biệt được là trai hay gái, con mắt cũng rất lớn càng tăng thêm hiệu quả hai mắt đẫm lệ, lại làm cho người ta có cảm giác thương tiếc.

“ … A, cậu thích hợp nhất!” Moyer, cậu đủ rồi a!

“ Bạn học Giang Bách Huy.” Moyer đi tới trước mặt Giang Bách Huy, hai người trực tiếp đấu nhau!… Đương nhiên là không có khả năng đó. “Vì đĩa bối cảnh âm nhạc đã bị bẻ gãy, cho nên làm phiền cậu rồi.”

Ai mà biết được vì sao tình huống này sẽ xuất hiện ở A trung chứ, huống chi hắn từ cấp 2 đã học ở A trung, cho nên hoàn toàn không thể hiểu thể hiểu tại sao A trung lại có thể xảy ra loại chuyện này. Vì thế họ không lo lắng mà đem cái đĩa và đạo cụ để ở hậu trường này cũng là có nguyên nhân. May mắn mà trên sân khấu có Piano, cũng may mắn là Giang Bách Huy biết đánh đàn.

“ Được.” Giang Bách Huy đồng ý mà không cần suy nghĩ. Thuận tiện không thèm quan tâm đến vẻ mặt sùng bái của người khác. Tuy rằng chỉ là vở kịch 20 phút nhưng mà bối cảnh âm nhạc có 18 bài a! Mười tám bài a! Ngay cả bối cảnh âm nhạc siêu cấp cũng có a!! Giang Bách Huy không cảm thấy mình đáp ứng quá dứt khoát sao a?

“… Moyer, ta không được a…” Ngôn Diễm Yên nhìn thấy không ai thèm để ý đến ý kiến của hắn rốt cục lên tiếng.

“ Cậu làm được.” Lý Hưu Xuyên trịnh trọng đem hai tay đặt lên vai Ngôn Diễm Yên, “ Ta sẽ vì cậu phối âm thật tốt! Cố lên!”

Ngôn Diễm Yên trong lòng rơi lệ, A Xuyên, nếu như mặt của cậu khi nói không vặn vẹo méo mó như vậy thì ta sẽ thật sự cho rằng cậu ấy làm được…. hazz

“ Không làm được, không làm được a…” Nếu các ngươi còn nhớ rõ thì Ngôn Diễm Yên chính là một đứa trẻ không hề có tự tin, vô cùng tiêu cực a.

“ Còn 5 phút, người chủ trì nói xong các trò có thể lên.” Một bạn học mang tai nghe nói với đám người ban 1 nói rồi phải đi thông báo cho các ban khác.

“ Cậu có thể làm được, cố gắng lên.” Moyer vỗ vỗ vai Ngôn Diễm Yên, sau đó lôi kéo Lý Hưu Xuyên xem kịch bản.

“ Cố lên! Diễm Yên!”

“ Chúng ta ủng hộ cậu!”

Cố gắng lên… em gái ngươi a!

Ngôn Diễm Yên khóc không ra nước mắt.

“ Cậu.” Ngay trước khi mở màn hai phút, Giang Bách Huy đứng bên cạnh Ngôn Diễm Yên, sau đó hơi mỉm cười với cậu “ Có thể, cậu có thể làm được.”

Ngôn Diễm Yên nhìn nụ cười hiếm có của Giang Bách Huy, cảm giác mình thật sự có thể làm được.

“ Hiện tại mời lớp mười ban 1 lên sân khấu trình diễn vở kịch “Vô hạn đồng thoại.”!”