Mang Theo Không Gian Sống Lại

Chương 2: Trọng sinh




Ngôn Diễm Yên cho là mình đã chết rồi, hơn nữa còn là chết sau khi bị nghẹn chuông. Tuy nhiên cậu không giống cha mẹ chết vì bị xe tải đâm mà là bị chuông nghẹn chết, nhưng chết như vậy thật sự không phải điều cậu muốn = =

“Ngô…”

Di?

Ngôn Diễm Yên phát hiện hô hấp của mình đã trở lại, cậu giật giật tứ chi cứng ngắc, liều mạng mở mắt ra.

“Di…?” Ngôn Diễm Yên ngồi ngay ngắn, phát hiện trước mặt là bàn học của cậu, trên bàn là một quyển sách vật lý đầu cấp ba, trên tay cậu còn cầm một cái bút máy, dưới bút máy còn có một bản vẽ công thức cùng giấy nháp tính toán…

“Ôi chao…?” Sau khi nắm chặt tay của mình, Ngôn Diễm Yên lấy ra lịch ngày của mình, phát hiện hôm nay là ngày 13 tháng 6 năm 1996….? Kéo kéo khuôn mặt mình, nhìn nhìn tay của mình, phát hiện… giống như trở nên trẻ ra?

Đầu óc Ngôn Diễm Yên mơ hồ đi tới phòng vệ sinh, nhìn nhìn cái gương.

A, không có sai, là trở nên trẻ tuổi, hơn nữa bộ mặt này xem xét chính là bộ dáng năm mười lăm tuổi, còn thực khỏe mạnh, thực non nớt, chỉ là đáy mắt không lau đi tang thương…?

Không đúng, tuyệt đối không đúng!

Ngôn Diễm Yên mờ mịt sờ vuốt mặt mình, sau đó đột nhiên nhớ lại ngày 13 tháng 6 không phải là ngày cha mẹ chết đó sao?! Ngôn Diễm yên không có tiếp tục tự hỏi vì sao lại trọng sinh đến năm mười lăm tuổi, ngược lại còn rất dễ dàng tiếp nhận, hơn nữa còn chuẩn bị thay đổi vận mệnh chết tiệt kia.

Điện thoại điện thoại…… Muốn nói cho cha mẹ phải nhìn kỹ xe không nên bị xe đập lấy……

Vừa cầm lấy điện thoại trong nhà Ngôn Diễm Yên đè nén bất an trong lòng, run rẩy bấm số điện thoại của cha mẹ.

“Thực xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được……”

“Thực xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được……”

“Thực xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được……”

Ngôn Diễm Yên mấp máy miệng, kiên trì không ngừng gọi điện thoại.

“Đô –” Gọi được!

Con mắt vốn ảm đạm của Ngôn Diễm Yên trong giây phút điện thoạt được đả thông hiện lên một hồi quang mang

“Uy, ba ba, người…”

“Cậu là Ngôn Diễm Yên, con trai của người có số điện thoại này?” cỗ hưng phấn của Ngôn Diễm Yên vì câu nói này mà bị dập tắt, cậu “đã từng” cũng nhận cú điện thoại này, hơn nữa nói ra tin tức còn là….

“ Cha mẹ cậu vừa mới bị một chiếc xe tải đụng vào bất hạnh bỏ mình, tới bệnh viện xx nhìn mặt họ lần cuối a.”

“…… Hí……” Ngôn Diễm Yên tay trái bưng kín miệng của mình, không để cho mình tràn ra nghẹn ngào,”Ta liền đi……” Tại sao vậy chứ, rõ ràng đã trở lại, nhưng lại vẫn không thể thay đổi sự thực cha mẹ đã bỏ mình? Như vậy cậu kế tiếp làm sao bây giờ?…… Nên làm cái gì bây giờ?

“…… Thỉnh nén bi thương.” Cảnh sát ở đầu dây bên kia không biết rõ biến hóa trong nội tâm Ngôn Diễm Yên, chỉ cảm thấy nam sinh rõ ràng rất muốn khóc nhưng lại không khóc lên này rất đáng thương, còn chưa trưởng thành đã trở thành cô nhi.

“….” Ngôn Diễm Yên không nói thêm gì, chỉ cúp điện thoại, vô lực ngồi xuống mặt thảm.

Nói sao thì cậu cũng là người trưởng thành đã ba mươi tuổi, cũng sẽ không vì tin tức như vậy mà làm cho thân thể trở nên yếu ớt không chịu nổi, dù sao đây cũng là chuyện cậu đã trải qua một lần. Ngôn Diễm Yên vô thức cắn cắn môi dưới, tự nói với mình là đã trọng sinh rồi, đã không thể thay đổi vận mệnh, thì như thế nào cũng đành vậy thôi.

Lại một lần nữa tự hỏi có thật sự muốn đi cùng cha mẹ hay không, Ngôn Diễm Yên hai tay tự động thu thập nhà cửa, sau đó đi đến bệnh viện xx…

Chết lặng nhìn cha mẹ vào nhà xác, chết lặng đem xương cốt cha mẹ nghiền thành cho, chết lặng xử lý hậu sự của cha mẹ, làm những chuyện này Ngôn Diễm Yên thật bình tĩnh, bình tĩnh đến không thể tưởng tượng nooit.

“ Ngươi không sao chứ?” Một y ta lo lắng nhìn Ngôn Diễm Yên ôm tro cốt cha mẹ, sợ “hài tử” này suy nghĩ không thông.

“Ân… Không có việc gì… Cám ơn quan tâm…” Ngôn Diễm Yên có chút thất thần nói, y tá lắc đầu thở dài rồi rời đi tiếp tục làm công việc của mình.

Trong đầu Ngôn Diễm Yên đang tính toán tương lai của chính mình.

Cậu đã trọng sinh rồi, nhưng cha mẹ vẫn chết, có thể cậu không như quá khứ bởi vì kích thích quá độ mà phát sốt, điều này có nghĩa là khả năng có thể thi đến điểm cao trong kỳ thi, sau khi lên cao trung, cậu đại khái không cần loại người như Giản Dực cũng có thể an tâm học tập, làm công, sau khi biết được hệ thống cho vay tiền học, có lẽ cậu có thể lên học đại học mà cậu tha thiết mơ ước, sau khi tốt nghiệp có lẽ cậu không cần giống như trước hai lăm tuổi một mực làm công, sau khi có công việc tốt có lẽ cậu sẽ gặp được một người vợ tốt, sinh một đứa con đáng yêu…

Nhưng là, chuyện này có khả năng sao? Những ý nghĩ này tràn đầy “khả năng”, “có lẽ”, không có gì hơn làm cho người khác biết đứa bé này quá tiêu cực.

Không biết rõ kế tiếp muốn làm gì, Ngôn Diễm Yên về tới trong nhà, đặt lên bàn thờ tro cốt của cha mẹ, vẻ mặt mờ mịt trở lại trước bàn học tiếp tục học.

Sau đó, cậu quên ăn cơm.