Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 94: Khuê nữ – Trộm




Thước Nhạc nhìn thấy bé gái đột nhiên xuất hiện kia, nghi hoặc bơi về phía bờ biển. Bé gái tròn vo vo, đôi mắt to tròn lóng lánh, vô cùng đáng yêu, tuy nhiên trên mũi lại có một mảng nhám đen tròn dẹp nên Thước Nhạc đoán rằng, “Tiểu Hắc.”

Bé gái khẽ cắn móng tay e lệ nhìn Thước Nhạc, nghe thấy tiếng gọi của Thước Nhạc thì tiểu Hắc vui mừng, “Nhạc Nhạc….” lập tức bổ nhào vào người cậu.

Thước Nhạc nhất thời kinh hỉ nhìn bé gái nho nhỏ kia, đoán được là một chuyện, khi thật sự xác nhận lại là một chuyện khác, “Trời ơi, tiểu Hắc, thì ra là con gái sao? Còn có sao lại biến thành như vậy? Biến hóa?” Tiểu Hắc là một thành viên trong gia đình cậu, tuy nhiên rất lâu trước kia đã bỏ chạy đến không gian không thấy nữa, bởi vì quá nhỏ, Thước Nhạc lại không cố ý tìm kiếm, tiểu Hắc rất thông minh, ở trong không gian cũng không có gì nguy hiểm, chắc cũng chỉ đi chơi đâu đó, nghĩ rằng sẽ trở về vào một ngày không xa. Khi Kỳ Kỳ còn nhỏ còn được nó chăm sóc, không ngờ khi nó quay về lại mang tới sự ngạc nhiên đáng mừng đến vậy.

“Hắc hắc, ngủ… thành bé gái.” Bé gái tiểu Hắc mở to mắt nhìn Thước Nhạc, nói chuyện hơi không lưu loát.

“Ba ba, nhỏ là ai vậy?” Kỳ Kỳ chạy đến bờ đầu tiên, hỏi.

“Kỳ Kỳ… tiểu Hắc.” Tiểu Hắc biến thành bé gái, chỉ chỉ mũi mình, vu vẻ nói.

“Bé là tiểu Hắc nhà chúng ta đó.” Thước Nhạc kiểm tra qua thân thể của bé, cảm thấy trên người bé không có yêu khí mấy, năng lượng trong cơ thể cũng không nhiều, dù là voi trắng nhỏ cũng không được như vậy, bé làm sao có thể hóa thành hình người được vậy.

“Tiểu Hắc? Là con gái a….” Đám nhỏ mở to mắt, vô cùng ngạc nhiên. Thế giới này điên hết rồi mà, tiểu Hắc lại là con gái đó, vậy không phải bọn nó đều bị xem hết sạch rồi sao….

Thước Nhạc mang mọi người về nhà, sự xuất hiện của tiểu Hắc khiến họ không thể không dừng hoạt động lần này. Trải qua hàng loạt những câu hỏi cậu đưa ra mới biết khi tiểu Hắc còn chưa gặp được Thước Nhạc thì ở sau núi ăn phải một loại quả, sau khi gặp được lại được Thước Nhạc đưa vào không gian liền cảm thấy thân thể chậm rãi thay đổi, sau khi biến hóa xảy ra một thời gian mới tìm nơi lâm vào hôn mê. Kỳ thật, bé cũng không chạy quá xa, đào luôn một cái động cạnh hồ nước, nhưng Thước Nhạc chưa từng tìm kiếm nên mới không biết thôi.

Thước Nhạc ôm tiểu Hắc đã trở thành bé gái, không nhịn được vui mừng, tươi cười trên mặt làm cách nào cũng không tán đi được. Cô nhóc có thể biến hóa hoàn toàn nhờ vào loại trái cây kia, nhưng giờ chính bản thân nhóc cũng không biết cách biến về như thế nào. Quả thật đã biến thành người rồi, vô cùng đáng yêu khiến Thước Nhạc vẫn luôn muốn có con gái ngây ngất, “Được, sau này không được gọi là tiểu Hắc nữa, nhũ danh gọi Nữu Nữu, đại danh chờ Khúc Phàm về rồi đặt lại sau, Nữu Nữu về sau là con gái ba, về sau gọi ba ba nhé. Nào, Nữu Nữu, gọi ba ba để ba nghe xem nào.” Vui vẻ ôm nhỏ không muốn buông tay.

Nữu Nữu chớp chớp mắt nhìn bốn phía, cắn ngón tay gọi một tiếng, “Ba ba…”

Thước mẹ thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của bé, đi tới cạnh Thước Nhạc, “Mau để mẹ ôm cái nào.” Cô nhóc này vốn thông minh lanh lợi, khi biến hóa lại trở nên ngây thơ hơn nhiều, thật khiến người ta yêu quý mà. Người trong nhà đều muốn ôm ôm hôn hôn, chỉ có Kỳ Kỳ thật ra không được tự nhiên, đã không thể nào quên được chuyện ngày xưa bọn nó cởi truồng tắm chung, thế mà còn có chút ngượng ngùng nữa. Tiếu Tiếu, Phi Phi một đứa lý trí một đứa hồn nhiên lại chẳng cảm thấy gì cả.

Thước Nhạc rất vui vẻ, muốn nhanh chóng gọi điện cho Khúc Phàm, báo cho hắn biết, hắn đã có con gái rồi. Cho dù trước kia tiểu Hắc thế nào, giờ trong lòng cậu đã coi bé trở thành con gái mình. Bé vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu, còn nhu thuận như vậy, quả thật chính là hình tượng khuê nữ tiêu biểu trong lòng cậu mà, cho dù trên mũi nàng có vết nhám đen kia cũng vẫn rất xinh đẹp. Lại nói, có khuê nữ coi như thỏa mãn tâm nguyện cậu. Việc này dù sao cũng muốn báo cho Khúc Phàm đầu tiên, không hề vì thu một con chuột làm con gái mà không vui. Có điều, cảm thấy dù sau này bé có biến lại về chuột cũng vẫn đáng yêu như vậy, không phải trong Tây Du Ký, Lý Thiên Vương cũng có một cô con gái chuột hay sao, khuê nữ nhà họ nhất định đáng yêu vô địch vũ trụ luôn.

Nghĩ vậy, nhanh chóng ra khỏi không gian gọi điện thoại, gọi đến di động của Khúc Phàm, nhưng không biết người kia lại đi đâu rồi, cũng may có hộp thư thoại, trực tiếp nhắn lại, nói cho hắn biết họ có con gái rồi. Nhưng lại không nghĩ về tâm trạng của Khúc Phàm khi nhận được tin nhắn trên.

Gác máy, khi đang muốn tiến vào không gian thì lại nghe tiếng “rầm” từ tiền viện truyền đến. Thước Nhạc hơi nghi hoặc, đi ra ngoài, đi vào Tam Tiến viện, thấy trước cửa gian Tam thính có người đang nằm, trên eo đeo cái túi, đồ trong đó vương vãi trên mặt đất, chậu hoa bị đập nát.

Nhíu mày, tiến lên kiểm tra người này một chút, cũng bị thực vật trong nhà làm hôn mê, giờ xem ra mấy loại cây cậu trồng vẫn rất hiệu quả, nhưng người này vẫn còn có thể đi đến tận đây thì xem ra vẫn phải tăng cường phòng ngự cho tứ hợp viện rồi.

Tiến vào không gian, gọi chú Lâm với hai lão ba, thực lực chú Lâm vốn rất mạnh, giờ lại Trúc Cơ thành công đã vượt qua cả cao thủ Tiên Thiên. Hai lão ba tuy rằng giống vậy nhưng so với chú Lâm lại khuyết thiếu kinh nghiệm, võ vẽ cũng không bằng, nên căn bản chẳng rõ chiêu thức gì gì đó. Tuy nhiên, để họ so chiêu với người khác, cho dù là thể lực hay năng lực phản ứng đều rất lợi hại.

“Trong nhà có trộm.” Thước Nhạc chỉ chỉ kẻ nằm trên đất nói.

Chú Lâm tiến lên kiểm tra qua, “Chỉ có một tên này sao?”

“Cháu cũng không rõ, cháu nghe có tiếng động mới tới xem.”

“Tìm thử xem.”

Bốn người xem một vòng khắp nơi, cũng không phát hiện ra người khác. Bọn họ thấy khóa đồng ở đại môn bị mở ra, người nọ chắc hẳn đi vào từ đại môn. Vì mọi người đều chơi đùa trong không gian nên từ sáng chú Lâm đã khóa cửa từ bên ngoài, nhảy tường tiến vào, đây cũng vì phòng ngừa có người quấy rối.

Thật ra trong lòng mấy người cũng toát cả mồ hôi, trong nhà cũng chỉ có chỗ đại môn là phòng bị không nghiêm những nơi khác đều có thực vật phòng ngự, nhưng nếu từ đại môn tiến vào còn có thể tránh thoát trong phạm vi nhất định. Lần này cũng vì họ đã sớm biết bình thường đều có chú Lâm ở nhà, người khác cũng không thể tiến vào cho nên họ mới không xử lý khu này, đoán rằng hôm nay người này lúc đi ra không đi theo đường chính, nếu không cũng sẽ không hôn mê.

“Báo nguy đi, nhà chúng ta bị người ta thương nhớ rồi.” Thước ba kết luận.

“Dạ, hôm mùng mười có vài người đến đây ghi chép, nhưng con đã gọi điện cho Lý Sáng rồi, anh ta cũng đã cảnh cáo, xem ra anh ta cũng không quá đáng tin cậy.”

“Ngoài sáng không phòng được trong tối.” Khúc phụ cười nhạt.

Thước Nhạc nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Cao Cường, việc này phải tìm đúng người nếu không sẽ chẳng có kết quả gì, tên này cùng lắm cũng chỉ bị bắt giam mấy tháng, người đứng phía sau cũng không thể truy ra được.Vừa lúc hỏi xem ai phụ trách khu bọn họ, mấy người trước hình như còn đổi ca tuần tra.

Dựa theo hướng dẫn của Cao Cường, Thước Nhạc trước gọi 110 báo cảnh sát, không tới năm phút đã có bốn cảnh sát tới đây. Mấy người này do Cao Cường tìm tới, là cảnh sát tuần tra quản lý khu vực này. Tên trộm bị đánh thức, trường hợp của hắn ta không cần đưa tới bệnh viện, chỉ cần dùng nước lạnh tạt vài phát là được rồi.

Thước Nhạc kể lại tình huống một lần, cũng không nói bọn họ luôn ở trong nhà, chỉ nói từ bên ngoài về thì thấy có người nằm trước cửa, sau đó báo án.

Làm cảnh sát thì những vụ án như vậy cũng hay gặp, tuy nhiên, tình huống nhà họ hơi đặc biệt. Bởi vì nơi trộm tiến vào là Tam Gian thính trong Tam Tiến viện, vài cảnh sát ở đây vào quan sát Tam Gian thính một chút, vụ án này liền không dễ dàng rồi. Tam Gian thính là nơi gia đình họ bình thường tụ họp, ba gian này rất lớn, sau vào trong hai gian nữa, đồ vật bày khắp phòng, so với tiền viện, hậu viện cùng nhà giữa ít hơn hai gian phòng mà thôi. Vốn Khúc ba, Khúc mẹ ở Tây Nhĩ phòng, nhưng từ khi anh cả Khúc gia ly hôn, thường đến ở trong tứ hợp viện, Thước Nhạc liền sắp xếp hai gian Đông Lộ ở Nhị Tiến viện làm nơi ở cho hai người, Tam Gian thính không có ai ở, để mọi người cùng sử dụng.

Vật trang trí trong phòng cũng được Thước Nhạc tốn không ít tâm tư, có không ít những vật phẩm quý giá. Gia cụ trong phòng đều được làm từ gỗ cúc lê, bày biện trong phòng tạo cảm giác ấm áp. Những vật quý có một chút, đương nhiên, vật quý giá cũng chỉ nói dưới góc nhìn của người khác thôi, giá trị thực tế quả thật không nhiều không ít. Nhà họ hào phóng chứ không phải khoe khoang, dù sao cũng chẳng mấy khi có khách đến nhà, ngoại trừ đám bạn tốt tri kỷ thì cũng không còn ai khác nữa, chỉ muốn tạo cảm giác thoải mái cho mình thôi. Người trong nhà sống lâu rồi cũng chẳng thấy gì, huống chi mấy vật quý giá đều được đặt hết trong không gian đấy thôi.

Đương nhiên, khi Thước Nhạc nói với mấy cảnh sát tất nhiên sẽ nói theo giá thị trường. Bốn cảnh sát đại khái cũng có chút hiểu biết, phòng như thế nào, những vật trong phòng còn không biết có giá trị đến mức nào nữa, án này vừa lớn vừa nhỏ, nếu để tên trộm kia hoàn thành việc trộm cắp thì nhất định sẽ thành án lớn. Hình phạt cho tội trộm cắp sẽ được quyết định dựa trên định giá vật mà hắn trộm. Huống chi, phía trên còn có Cao Cường ra mặt, thân phận nhà này có chút khác biệt.

Làm xong ghi chép, mấy cảnh sát mang theo tên trộm không may kia rời đi. Cao Cường nhận được điện thoại của Thước Nhạc thì lập tức đi đến đồn cảnh sát bên này, nói chuyện một chút cùng mấy cảnh sát đến thẩm tra án. Anh không thể tự mình thẩm vấn, đó là quy định, nhưng vẫn có thể tác động đôi chút. Quả thực mấy cảnh sát chỉ cần hỏi sâu một chút, tên trộm kia lập tức dính chiêu, nhưng kết quả cũng không quá lý tưởng.

Theo lời tên trộm, hắn ta cũng không bị ai sai khiến, chỉ đi trên đường nghe nói nhà này có của. Vốn hôm nay cũng chỉ muốn tới nghiên cứu địa hình, nhưng lại thấy cửa nhà họ đóng chặt, liền nảy lòng tham, khóa kia cũng là kiểu khóa đồng cũ, rất dễ phá, dùng một sợi sắt thì cũng chẳng khác gì đang dùng chìa khóa, vốn nghĩ quá thuận lợi, nhà này còn không khóa cửa phòng trong, rất dễ vào. Có điều lại sợ mấy chú chó gác cổng bên ngoài, khi nằm trên tường quan sát thì hôn mê luôn.

Cảnh sát hỏi đi hỏi lại cũng không thu được tin gì khác, nhưng theo như lời tên trộm thì giờ trên đường có không ít người đang nhòm ngó nhà này.

Đêm đó, Cao Cường đến tứ hợp viện quan sát tình huống, Thước Nhước cũng nhìn xung quanh, “Không thì em mang mấy món đồ này cất hết đi.” Đây có được coi như bị tróc nã không ta?

Cao Cường cười ha ha, “Giờ em có cất đi cũng vô dụng, cũng không biết ai thả tin ra, chiều nay mấy tuần tra đi qua khu này cũng bắt được mấy tên đang nghiên cứu địa hình, cho nên cho dù em dọn sạch nhà cũng vô ích thôi. Nhưng mấy ngày tới sẽ không sao, Khúc Phàm đi công tác ở đâu, xem có thể về sớm chút không, giải quyết chuyện này đi. Mấy đứa nhất định bị ai đó đặt bẫy rồi.”

Thước Nhạc vừa nghe cũng hiểu chuyện này, không sợ trộm đến nhà chỉ sợ bị trộm nhớ thương, nhà họ không biết bị ai nhớ thương nữa. Không chừng là do mấy người kia làm, hôm trước Thước cha chơi cờ với mấy người trong ngõ cũng nghe bảo trong ngõ họ đã có ba nhà chuyển đi, đều là người trong nhà nên biết, ba nhà kia đều khá được, tuy rằng bán với giá không thấp nhưng về lâu về dài sẽ không như vậy. Khu này cũng thật nhiều chuyện nha.

Tuy nhiên, việc này cũng không cần đến Khúc Phàm, Thước Nhạc vào không gian tìm vài thứ, nếu đám người kia đã mất công thương nhớ như vậy thì tặng cho họ chút quà đi. Còn có cái người thả tin tức kia nữa, cũng nên nghĩ cách tìm ra, không thể để hắn ta thoải mái được.