Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 89: Tặng lễ




Mới vừa vào sân, đám nhỏ đã chạy lại, bởi vì cả hai người họ đều không ở nhà, khách đang do mấy người già tiếp đón, bọn nhỏ vừa ngủ trưa xong, đang uống trà chiều ở Đông Sương phòng. Đám nhỏ rất tinh, Thước Nhạc vừa vào là tụi nó biết ngay. Mấy ngày không ở cùng ba ba, nhớ mà.

Cả đám cùng chạy lại, nhào vào Thước Nhạc ôm trái ôm phải, “Rồi rồi, tất cả ngoan nào, không lại làm khách cười cho đấy.” Trái ôm Tiếu Tiếu, phải ôm Phi Phi, Kỳ Kỳ thì bám sau lưng cậu, cả người đều bị bám dính lấy, giương mắt nhìn Lý Sáng đang nói chuyện với hai cha, phía sau còn có Tống Vinh Bác cùng Bạch Thần mới gặp một lần, thấy bộ dáng của cậu thì ai nấy đều cười.

Bọn nhỏ thấy có người thì nhanh chóng buông tay, ngoan ngoãn đứng cạnh cậu.

“Đi đi, tìm bà nội chơi.” Thước Nhạc bảo đám nhỏ chào hỏi rồi để tụi nó đi chơi.

“Nào, đến phòng khách ngồi, nếm thử trà do nhà tôi tự sao đi.” Cho dù đến vì lý do gì cũng nên tiếp đón đã.

Dẫn ba người vào Tây Sương phòng, hai cha không đi cùng, đến hậu viện nghỉ ngơi.

“Ha ha, Thước Nhạc này, lần trước tới không tham quan kỹ, hôm nay được bác trai dẫn đi xem, tòa viện này của cậu tuyệt đối là số một thành phố.” Lý Sáng nói và dựng thẳng ngón cái.

Thước Nhạc khẽ lắc đầu, “Không phải đâu đều do ông ngoại tôi để lại, người đời trước trồng cây người đời sau như tôi lại được hái quả.”

Bạch Thần đẩy đẩy kính, nói: “Cậu Thước đây khiêm tốn quá, tôi từng đi qua nhiều nhà cổ trong kinh nhưng cũng chỉ nơi đây còn giữ được vẻ nguyên vẹn, khiến cho người ta có lỗi giác đã trải qua mấy đời giống như đặt mình trong dòng lịch sử vậy, càng hiếm nữa là đồ đạc trong nhà cậu Thước đây cũng không phải đồ cổ thật. Hiện giờ rất nhiều người mua tứ hợp viện đều mua luôn đồ cổ đặt trong đó, nghĩ như vậy có thể toát lên vẻ hoài cổ. Kỳ thật chẳng ra sao cả, tôi thấy nơi của cậu Thước đây còn có cả đồ hiện đại, kết hợp với nhau rất đẹp.” Lời Bạch Thần là thật, có thể từ nhỏ đã sinh ra trong tứ hợp viện, hắn ta hiểu sâu về tứ hợp viện. Hôm nay, lần đầu tiên đi vào đây quả thật đã bị rung động, chỉ có người thật sự hiểu biết mới có thể làm được như vậy.

Thước Nhạc rót thêm trà cho cả ba người, chỉ cười không nói gì. Tứ hợp viện nhà họ quả thật ngày càng tốt, một phần là do trận pháp cậu khắc lên tranh treo trong các phòng, qua vài năm đã cơ bản luyện chế tựa như pháp bảo, trở thành nơi tụ tập linh khí, đương nhiên không giống với những thứ mà người thường từng thấy qua. Thước Nhạc có định nghĩa mới về cái đẹp, khi luyện chế cũng sẽ chú ý hình dạng của chúng, trong đầu không những chỉ có những tư liệu về tài liệu mà còn có cả hình vẽ nữa, xem những thứ đó lâu cũng dần thay đổi cái nhìn của cậu. Sự thay đổi này cũng du nhập vào cuộc sống của cậu, rất nhiều đồ trong nhà cũng do cậu làm, những tài nghệ cổ xưa cũng được cậu kế thừa. Người trong nhà không cảm nhận được sự thay đổi này, nhưng người ngoài lại bị chấn động từ cái nhìn đầu tiên.

“Thơm quá, đây là trà gì vậy?” Lý Sáng hỏi khi ngửi mùi hương thoang thoảng làm cơ thể thoải mái.

“Tự làm thôi, tôi đặt tên là Thần Hương, tựa như không khí mát mẻ buổi sớm mai, khiến lòng người bay bổng.”

“Quả thật rất thoải mái.” Bạch Thần không nhịn được khẽ híp mắt lại, “Chi bằng nói không khí buổi sớm trước đây, không khí buổi sớm bây giờ sao lại coi là tươi mát được chứ.” Cảm giác thoải mái khiến Bạch Thần cũng không nhịn được bông đùa.

Ha ha— mấy người đều cười.

“Ha ha, được rồi, trà cũng đã uống, chúng ta nói chuyện chính đi. Hôm nay đến tìm cậu vì ba việc.” Lý Sáng uống trà, cũng không quanh co, đã kết bạn với Thước Nhạc thì cũng chẳng cần vòng vèo quanh co làm gì, miễn để người ta chán ghét.

Thước Nhạc dựa vào trên thành ghế dựa, điều chỉnh ngối dựa, nhìn Lý Sáng, nghe xem hắn muốn nói gì.

Lý Sáng khẽ cười, “Chuyện thứ nhất, tôi đến cảm ơn người anh em Thước Nhạc vì năm trước đã bán cho tôi căn nhà kia. Nói thật, tôi chiếm không ít lợi ích từ nó, đừng thấy tôi thuộc giới thượng lưu, nhưng năm ngoái phía trên đặt ra một vài quy định, lại có vài khu phải dỡ bỏ di dời, nơi có thể ở lại ngày càng ít. Nhưng mà hai chỗ nhà cậu lại thuộc tám nơi khi được bầu chọn thành di sản cần được bảo hộ (đây là hư cấu), cho dù sau này cũng không bị phá dỡ hay di dời. Cứ như vậy mà suy tính thì tôi vẫn chiếm lợi nhiều lắm.” Lý Sáng tuyệt đối nói thật, từ năm ngoái chuyển văn kiện xuống đến bây giờ đã có mấy khu bị di dời, cho dù có tiền của đến đâu, muốn mua cũng không mua nổi.

“Vậy sao? Năm ngoái tôi ra nước ngoài quả thật không biết việc này.” Thước Nhạc không khỏi ngạc nhiên. Khu này của họ trước đó là khu bảo hộ, không thể tùy tiện xây dựng, sửa chữa… Lần trước phòng ở bị phá, khi xây lại còn bị cảnh cáo nữa, may mà họ cũng không muốn thay đổi kết cấu linh tinh vẫn giữ như cũ, vật liệu xây dựng cũng giữ nguyên.

“Không biết, à, có thể chưa truyền tới phía các cậu. Hiện tại đang đăng thông cáo ở các nơi, chắc cũng sắp truyền đến rồi, có thể là trong mấy ngày nghỉ tới sẽ đến.” Lý Sáng quả thật không ngờ Thước Nhạc không biết.

“Còn phải kiểm tra phòng nữa sao? Hơn nữa di sản văn hóa thế giới không phải thuộc bảo hộ quốc gia sao, sao nhà của tư nhân cũng thuộc phạm vi này?”

“Không phải, vốn không liên quan gì đến chúng ta, ngôi nhà xin lúc trước là một vương phủ, còn có mấy nơi khác nữa là mấy tứ hợp viện đặc sắc và trong ngõ Văn Hóa, lúc quy hoạch lại thuộc khu di dời. Chúng tôi cũng bị cuốn vào. Vẫn nên ở nơi tư nhân, sau này cũng sẽ được bảo đảm hơn, giao dịch khu bảo hộ rắc rối hơn nhiều, nhưng cũng được ưu đãi hơn. Sau này cũng không thể tự ý phá bỏ hay dời đi nơi khác, con cháu đời đời đều ở đó, điều này rất tốt.” Lý Sáng cảm thấy rất đắc ý. Lúc trước hắn sao lại thông minh vậy chứ.

Bạch Thần bên cạnh không nhịn được quay đầu qua nơi khác.

“Cho nên tôi phải cảm ơn cậu, hơn nữa cậu cũng để ý chút, mấy ngày nữa đi đăng ký, kiểm tra lại mấy bản kiến trúc và tình hình hư hỏng, tình trạng phòng ở, còn thêm những hạng mục cần chú ý nữa. Chỗ cậu ở là cực phẩm, bọn họ nếu làm khó thì gọi cho tôi, tôi giúp cậu giải quyết. Đương nhiên, cậu với Khúc Phàm chắc cũng tự giải quyết được mà, nhưng mà tôi thì quen thuộc hơn thôi.”

Thước Nhạc gật đầu, hiểu rõ, cũng có vài người trong kinh thành sẽ làm vậy, giống như Đàm Khải lúc trước vậy, lấy quyền thế mà áp bức người khác.

“Người anh em Thước này, cậu ấy nói cũng có lý, trước kia mọi người đều đóng kín cửa thì không sao, giờ cho người ra vào thì cũng sẽ dẫn theo rắc rối, lúc đó cứ tìm bọn tôi.” Bạch Thần nói tiếp.

“Ừm, tôi cảm ơn trước.” Cậu cũng không lo lắng lắm nhưng nếu thực sự gặp phiền phức thì để họ giải quyết cũng tốt.

Lý Sáng uống ngụm trà, nói tiếp, “Việc cảm ơn cũng đâu thể nói ngoài miệng được, cho nên mới có chuyện thứ hai, đến tặng cậu chút lợi ích thực tế, khu nhà Mỹ Lâm Thiên Hạ trong khu Tứ Hoàn là do bạn bè xây dựng ngoại trừ bốn tiểu khu còn có mấy biệt thự xa hoa, không có ý gì khác, cậu cứ chọn hai nơi trong đó đi.”

“Tôi cũng không có ý gì khác đâu, tôi quen được người bạn như cậu thì đâu thể để cậu chịu thiệt được.” Lý Sáng nhìn sắc mặt cậu không tốt, nhanh chóng giải thích.

Bạch Thần đẩy đẩy gọng kính nói “Chuyện này không liên quan gì đến chuyện kia, dù chúng ta có quen biết nhưng cũng tự biết nông sâu, dù được hay không cũng không ảnh hưởng gì. Nói thật, cậu với Khúc Phàm không phải người thuộc vòng luẩn quẩn này của chúng tôi, hai cậu là kỳ nhân, chúng tôi tất nhiên muốn kết giao. Tuy nhiên, cậu yên tâm, dù ai nói gì, giao thiệp với hai cậu cũngsẽ có khi này nọ kia. Nhưng không đáng dùng thủ đoạn như vậy, dù sao cũng vô dụng.” Bạch Thần rất thành khẩn.

Thước Nhạc cười híp mắt, “Vậy a, chờ tối Khúc Phàm về chúng tôi bàn bạc thêm đã, vài ngày nữa sẽ liên lạc với hai anh. Giờ chúng tôi cũng không dư dả gì, nếu không cũng không bán tứ hợp viện, cho nên tôi cần suy nghĩ thêm.” Không cự tuyệt, vẫn lo lắng họ có ý khác, không thể không có mục đích gì.

Hai người cũng không cưỡng cầu, đứng lên, “Hôm nay húng tôi đến vì hai việc này, còn việc của Tống huynh đệ chúng tôi sẽ không tham dự vào, hôm nay về trước, vài ngày nữa lại mời cậu cùng Khúc Phàm tới câu lạc bộ chơi.”

Thước Nhạc đứng lên nhìn thoáng qua Tống Vinh Bác từ khi vào nhà vẫn không nói tiếng nào, tiễn hai người ra cửa.

“Anh nói họ có đáp ứng không?” Lý Sáng ngồi ở ghế lái nói.

Bạch Thần nhíu mày ghé sát nói, “Khó nói lắm, cho dù là ai thấy chúng ta vội vàng tặng lễ như vậy cũng sẽ đều lo lắng, cho dù làm bạn bè chăng nữa cũng không có bao nhiêu hy vọng. Tuy nhiên, bọn họ sẽ không kiêng dè nhiều, xem tình huống trong nhà họ thì biết, họ cũng chẳng đề vào mắt quà này của chúng ta, kỳ thật đây cũng coi như tiền đề để tạo ấn tượng với họ.”

Lý Sáng lái xe rời đi, “Lần này mưu đồ khắp nơi đấy.”

“Hừ… mơ tưởng, bọn họ nghĩ Cục Đặc vụ là nơi nào chứ, Khúc Phàm lại là ai, cậu cứ chờ mà xem. Trong số họ trăm tuyển được một đã là may rồi. Cân bằng….” Trong đầu Bạch Thần hiện lên tư liệu về hai người.

“Trăm được một, cũng đúng nha.” Trong mắt Lý Sáng hiện lên tinh quang.

Bạch Thần nhắm mắt lại, thầm tính toán, không cần họ phải nhận, nhưng có thể lưu lại chút suy nghĩ trong họ là tốt rồi. Đó là ưu thế.

Đột nhiên, Bạch Thần mở to mắt, “Cậu thấy mấy đứa nhỏ nhà họ không?”

“Thấy, rồi sao?”

Bạch Thần xoa xoa ngón tay, “Ngoại trừ hai đứa lớn, còn mấy đứa nhỏ hơn kia, cậu nhớ rõ không? Chính là ba đứa quấn lấy cậu ta ấy, còn có đứa nhỏ được đứa lớn nhất bế ấy?”

Lý Sáng nhíu nhíu mày, “Nhớ mà, khi họ kết hôn tôi cũng gặp qua rồi, nhìn rất đáng yêu, thoạt nhìn rất tinh nghịch. Sao vậy?”

Bạch Thần không ngừng nghĩ lại dáng vẻ đám nhỏ, nửa ngày sau mới nói, “Hai người này quả thật tài ba hết sức mà!”

“Anh rốt cuộc sao thế? Mấy đứa nhỏ kia rốt cuộc làm sao? Khiến anh nghĩ ngợi nhiều như vậy.” Lý Sáng cực kỳ buồn bực.

“Ngốc quá, cậu không phát hiện đám nhỏ kia vừa giống Thước Nhạc lại vừa giống Khúc Phàm sao, dáng vẻ như vậy rất có vấn đề đó.” Bạch Thần không để ý đến hắn ta, còn đang nghĩ chuyện này sẽ ảnh hưởng gì tới họ, có lẽ bọn nhỏ cũng là một cửa đột phá rất tốt. Thầm hít sâu một hơi, việc này ra tay với họ, thật sự không dễ làm a.