Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 87: Khủng hoảng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi lái xe vào căn cứ, cậu thấy bảo vệ tăng lên rất nhiều, còn có vài nhân viên của bộ phận đặc cần, càng thêm nghi hoặc.

Thước Nhạc lái thẳng xe tới vườn cây, từ nơi cách vườn cây rất xa đã được vây kín ba vòng trong, ba vòng ngoài, từ xa nhìn lại thì thấy mấy chiếc xe cứu thương màu trắng.

Cầm thẻ căn cước trong căn cứ của mình đi vào, xa xa đã thấy một gốc cây lớn đang quơ quơ cành cây to lớn của nó. Trên cành cây còn cuốn hai nghiên cứu viên áo trắng. Cậu vừa nhìn đã nhận ra đó chính là gốc cây tương vi gai vàng kia*.

*tường vi gai vàng: cuối cùng cũng gặp lại nó, chính thức giới thiệu hình dáng của nó nè, nhìn hay ho lắm nhé, hãy để trí tưởng tượng của bạn bay xa đi nào~~~~~~~

tường vi gai vàng

tường vi vàng

Nhân viên y tế bên ngoài đang thực hiện công tác cứu thương, người bị thương đa phần là nhân viên nghiên cứu. Thước Nhạc đi đến cạnh một bệnh nhân, vươn tay sờ cổ người nọ, thấy tim đập bình thường, cậu nói: “Không cần dùng thuốc gì cả, đưa bệnh nhân hôn mê đến phòng bệnh.” Những người này đều bị tường vi gai vàng làm hôn mê, muốn tỉnh lại cần dùng hoa của nó nấu lên. Thấy quá trình cứu thương của nhân viên y tế, Thước Nhạc nhanh chóng báo cáo với chủ nhiệm Tống. Nếu không phải phần lớn nhân viên nghiên cứu đều bị hôn mê thì cũng chẳng cần cậu giải thích.

“Sao lại như vậy?” Thước Nhạc đi vào trong, đến cạnh Lý Tiếu hỏi.

Lý Tiếu thấy cậu đến thì thở phào, nhanh chóng giải thích: “Sáng nay, nhân viên nghiên cứu đút thức ăn cho tường vi gai vàng, vốn rất thuận lợi. Nhưng một giờ sau, đột nhiên tường vi gai vàng phát cuồng, nhổ cả bộ rễ bên dưới chui lên, di chuyển trên mặt đất, đập vỡ cửa sổ nhà kính chạy đi. Sau khi mọi người phát hiện thì vây nó ở đây, tuy nhiên, những nghiên cứu viên trên đường theonó đến đây đều đã bị hôn mê.”

Thước Nhạc quan sát bộ rễ của nó, nói: “Ngoài những người đang bị thương thì có ai tử vong không?”

“Không có, cho dù là hai người bị cuốn lên kia, cũng chỉ hôn mê thôi. Tuy nhiên, nó không chịu đặt người xuống, cứ kéo dài như vậy cũng rất nguy hiểm. Hiện tại mấy dị năng giả hệ thực vật đang khống chế phía trước nhưng cũng chỉ có thể vây giữ nó lại, không thể làm gì khác.” Lý Tiếu nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói: “Phía trên yêu cầu giữ lại tường vi gai vàng.”

Thước Nhạc thoáng nhìn qua Lý Tiếu, rồi lại chuyển tầm mắt qua tường vi gai vàng, “Mang báo cáo thời gian này tới cho tôi.” Việc này không thể do mình cậu thay đổi, nhà nước đã tốn một lượng ngân sách lớn để xây vườn cây nên muốn có kết quả. Những nhân viên nghiên cứu nơi này cũng vậy. Một vài người có tư tưởng bảo thủ thì để họ nghiên cứu một chút thôi. Kỳ thật, điều cậu thất vọng nhất chính là mấy kẻ dị năng giả thực vật kia. Bọn họ càng cố chấp việc tăng thực lực, lại không biết rằng tăng vốn hiểu biết về thực vật sẽ khiến họ càng khai thác được nhiều hơn. Trong mấy người đó chỉ có tiểu Nam còn đỡ, những người khác chỉ để ý vườn cây là nơi tu luyện tốt mà thôi.

Tư liệu nói lên rằng gốc cây này trong nửa tháng trở lại đây rất yên tĩnh, ngay cả khi đút thức ăn cũng không kích động. “Đây là cái gì?” Thước Nhạc chỉ vào một điểm trên báo cáo, là ghi chép một ngày sau khi hắn tới kiểm tra. Trên đó cho thấy, đã tiến hành thực nghiệm cho nó hấp thụ một ít khoáng chất, nhưng không nói cụ thể là chất gì.

Bởi vì phần lớn nghiên cứu viên bị hôn mê, Lý Tiếu tìm tới một giáo sư phụ trách đã hơn năm mươi tuổi. Thước Nhạc chưa từng gặp qua, có thể mới tới từ khoảng nửa năm trước. Nửa năm đổ lại đây, có rất nhiều chuyên gia từ khắp nơi được điều tới vườn cây, Thước Nhạc chưa từng gặp, cho dù đến vườn cây cũng chỉ xem văn kiện, đưa ra mộ vài ý kiến hoặc trả lời câu hỏi của nghiên cứu viên, đương nhiên những câu hỏi này đa phần đều do những người trước đây từng nghe cậu giảng giải đưa ra. Từ sau khi rời khỏi vườn cây, tư liệu của cậu được giữ kín, bề ngoài chỉ là nhân viên nghiên cứu bình thường. Một vài người mới tới ngược lại không biết đến cậu.

Giáo sư kia thấy Thước Nhạc thì nhíu mày, không hiểu vì sao lại phải báo cáo với người trẻ như vậy, cũng không kiên nhẫn, nhưng nể mặt Lý Tiếu nên vẫn trả lời câu hỏi của cậu.

“Tường vi gai vàng kia có năng lực hấp thụ rất mạnh, trải qua nghiên cứu, chúng tôi phát hiện loại tường vi gai vàng này có thể hấp thụ dinh dưỡng từ thức ăn, thay đổi bản chất của nó. Tình trạng của nó nay đã khác so với năm ngoái, tốc độ phát triển cũng tăng nhanh. Loại đặc tính này khiến chúng tôi có hướng nghiên cứu mới. Nếu tường vi gai vàng có thể hấp thu những loại vật chất khác thì có thể tiếp tục thay đổi không hay trực tiếp tiến hóa? Cho nên ngày đó, khi đút thức ăn chúng tôi bỏ thêm khoáng chất vào. Hiện tại xem ra phương hướng nghiên cứu của chúng tôi không sai, tường vi gai vàng quả thực đã tiến hóa. Nếu chúng tôi có thể nghiên cứu nó sẽ nảy sinh phản ứng khác nhau với từng loại khoáng chất, từ đó có thể để nó phát triển theo hướng chúng ta muốn, thành quả rõ ràng.” Giáo sư mang vẻ mặt say mê, dường như rất đắc ý với thành quả nghiên cứu của mình, không nhìn thấy vẻ mặt âm u của Thước Nhạc.

Gì cùng gì chứ? Có thể hấp thu thì sẽ cho luôn sao? Thước Nhạc đảo thần thức qua tường vi gai vàng, dở khóc dở cười luôn rồi, tường vi gai vàng này quả thật tiến hóa, nhưng lại tiến hóa thành giống loài mới lai giữa động vật và thực vật. Hình dáng của nó không tiến hóa, nhưng trông thân cây lại hình thành một viên nội hạch, nội hạch kia có tác dụng như đại não của động vật. Giờ xem ra nó còn có được một chút trí tuệ, từ đó nảy sinh tư duy của chính mình, chưa đến khi tu thành yêu thì nó vĩnh viễn không thể tu luyện ra nguyên thần thứ hai, không thể tu thành người.

Khi Thước Nhạc dùng thần thức đảo qua tường vi gai vàng, chín dây gai của tường vi gai vàng hơi chậm lại, sau đó lại tiếp tục khua múa, lần này càng thêm cuồng loạn.

Thần thức của Thước Nhạc có thể cảm giác được phần tư tưởng vô cùng nhỏ bé của nó, hơi hỗn loạn, lại giống như trẻ nhỏ còn chưa thể biểu đạt chính xác ý muốn của mình.

Thước Nhạc tới trước mặt tường vi gai vàng, Khúc Phàm đã sớm thấy cậu đến, năng lực của dị năng giả nơi này không thấp, muốn loại bỏ gốc cây kia cũng dễ thôi, nhưng bởi vì biết gốc cây kia còn có thể phát ra một loại độc tố dạng lỏng, gặp là chết ngay, sợ ném chuột vỡ bình nên không ai dám ra tay. Huống chi, mấy vị giáo sư đều yêu cầu không được làm nó bị thương, điều này lại càng thêm phiền phức, cho nên mãi cho tới khi Thước Nhạc tới đây thì vẫn luôn giằng co, bó tay hết cách.

“Sương mù nó phát tán rất lợi hại. Không thể đi vào phạm vi mười mét gần nó. Mấy giáo sư hiểu biết nói, loài cây này còn có thể phóng ra một độc dạng lỏng khác, gặp là chết ngay, mọi người đều không dám thử. Em cẩn thận chút.” Khúc Phàm bước tới gần Thước Nhạc nói, “Anh thấy nó dường như có ý thức, em xem có thể trao đổi với nó không.” Về phương diện thực vật, Thước Nhạc là chuyên gia.

“Em thử xem.” Khói độc của tường vi gai vàng không ảnh hưởng gì tới cậu. Thật ra không ít dị năng giả nơi này có thể chống cự, nhưng loại độc gặp là chết kia là thứ gì? Chức năng mới sao?

Cậu đi vào trong vòng vây, tường vi gài vàng hơi dừng lại, sau đó bủa vây về phía cậu. Thước Nhạc thấy tình huống này thì khẽ thở phào, chỉ cần có thể trao đổi thì tốt rồi. Trên người cậu mang theo hơi thở tự nhiên, tường vi gai vàng này do cậu nuôi trồng, vì để nó thuận lợi phát triển đã rót vào không ít linh khí trong cơ thể cậu, cho nên, cho dù ý thức của nó còn chưa bằng đứa trẻ ba tuổi, nhưng nó đã có thể nhận rõ được hương vị hơi thở từng người, tại nơi này, hương vị của Thước Nhạc là gần gũi nhất.

“Hì—- đứa trẻ ngoan, thả bọn họ xuống nhé? Nơi này không có ai làm hại con cả, từ từ buông xuống.” Thước Nhạc cẩn thận bắt lấy một dây leo của tường vi gai vàng, phía trên có rất nhiều gai, cậu chỉ có thể khẽ chạm vào, truyền thông điệp của cậu qua đó, nếu ngay từ đầu nó đã không dùng độc thì giờ cũng sẽ không, cậu rất hoài nghi đối với loại độc gặp là chết kia.

Động tác của nó rất chậm nhưng có thể thấy nó quả thật vâng lời, “Được, cứ vậy, từ từ thả xuống, đúng—- giỏi lắm, từ từ nâng lên. Đúng—” Thước Nhạc quay đầu nháy mắt với đám dị năng giả. Hai người bị thương được nâng ra ngoài, tình huống của hai người kia không quá khả quan, khắp người bị cào rách, cần cứu chữa khẩn cấp.

Đã không còn con tin, Thước Nhạc đi về phía thân cây, cậu phải cần thận kiểm tra tình huống của tường vi gai vàng, xem vì sao ngay cả dị năng giả hệ thực vật cũng không thể khống chế nó. Hơn nữa, cậu cũng muốn biết sao nó lại tiến hóa nhanh như vậy.

Cơ thể không có vấn đề gì, vẫn sức lực tràn trề.

Tình huống khẩn cấp được giải trừ, thấy không còn vấn đề gì, hơn mười dị năng giả hệ thực vật trong căn cứ cũng thả lỏng, bởi vì gần đây ít nhiệm vụ nên mới gặp phải chuyện này. Vừa rồi hơn mười người hợp lực cũng không thể khống chế gốc cây kia, loại tình huống này trước nay chưa từng xảy ra. Việc khống chế thực vật của dị năng giả là năng lực cơ bản nhất, gốc cây này dù có mạnh nhưng hơn mười người họ hợp lực thì đâu thể không khống chế được chứ nhỉ. Nhưng chỉ có đối với gốc cây này lại không có cách nào, bọn họ đã bắt đầu hoài nghi năng lực của mình.

Tại nơi họ không nhìn thấy, mặt Thước Nhạc lúc đỏ lúc trắng. Từ nơi sâu nhất trong gốc thực vật này truyền tới một lượng tin tức, vô cùng loạn, càng giống như đứa nhỏ chưa biết nói, chưa hiểu chuyện đang kể lể, cậu chỉ có thể từ trong đó tìm kiếm thông tin hữu ích. Những tin tức lần lượt đưa ra, Thước Nhạc cũng hiểu được nguyên do.

Nó hẳn đã hấp thụ một loại khoáng thạch mới sinh ra trí tuệ, ban đầu, trong nhà kính rất thoải mái, nhưng từ ngày hôm qua, đất đai đã không tạo cảm giác thoải mái nữa, khiến nó khó chịu, nó chạy đi.

Hiện tại, Thước Nhạc đã có thể xác định, gốc tường vi gai vàng này đã trở thành giống lai mới giữa thực-động vật. Nó vốn là một loài thực vật nhưng hiện tại lại có được thần kinh cảm giác, còn có thể vận động, chỉ cần là nơi có đất thì có thể duy trì trạng thái vận động.

Thước Nhạc vỗ vỗ lên thân cây tường vi gai vàng, để nó yên tĩnh ở lại đây. Xoay người rời đi, đi thẳng tới đám người Lý Tiếu bên kia, đi ngang qua đám dị năng giả hệ thực vật, thấy bộ dáng uể oải của họ, giải thích, “Không thể khống chế không phải vì dị năng của các cậu yếu, tường vi gai vàng của hiện tại đã không thể dùng từ “thực vật” để định nghĩa nữa.” Khẽ gật đầu với tiểu Nam, cậu rời đi.

“Anh ta là ai vậy?” Dị năng giả thường xuyên chấp hành công tác bên ngoài hỏi. Mấy người biết rõ thì nhìn nhau không nói, cho dù không có chính sách bí mật thì họ cũng không nói, nhìn tường vi gai vàng đã yên tĩnh lại, mấy người xoay người rời đi. Nếu không thuộc phạm trù thực vật thì chẳng liên quan gì tới họ cả.

“Kiêu cái quái gì chứ?” Người hỏi kia hơi khinh thường nói.

Những người khác nghe thấy cũng không nói gì, họ có thể thấy rõ sự tiến bộ của đám người kia, hiện tại nghĩ đến, quả thật có liên quan đến vườn cây. Hai người mờ mịt nhìn theo bóng Thước Nhạc, nghĩ xem làm sao có thể vào vườn cây, nơi đó có thứ họ muốn.

Đứng cạnh Lý Tiếu có khoảng mười một mười hai người, chỉ có bốn người cậu không biết. Thư ký Diệp, viện trưởng Trương đều có mặt, những giáo sư khác cũng đã quen khi tham dự bài giảng của cậu, còn lại bốn người không quen kia thì có một vị mặc quân trang, hai ngôi sao trên vai kia hẳn là tướng quân Trương Thông. Ngoài ra còn có một người trung niên hơn bốn mươi tuổi mặc quân trang, khí chất bất phàm, Thước Nhạc cảm thấy trong cơ thể hắn tràn ngập năng lượng, rất đáng chú ý. Hai người còn lại không rõ tuổi kia chắc là giáo sư mới tới.

Thấy cậu đến, mấy người đều ngừng nói chuyện, chuyển tầm mắt về phía cậu.

“Không có chuyện gì, có thể rút lui rồi, cứ tạm để tường vi gai vàng ở bên ngoài, trong nhà kính xuất hiện vài vấn đề, cần giải quyết xong mới đưa nó về được. Đem thứ này nấu lên, mỗi người uống một ngụm thì có thể tỉnh lại.” Đưa mấy đóa hoa tường vi được hái từ trên tường vi gai vàng cho một vị giáo sư, tuy nhiên, nghĩ nghĩ vẫn giữ lại một cánh hoa dưới ngón áp út, “Lớn như vậy thì nấu một lít nước, khoảng mười phút thì đưa nước nấu được cho nghiên cứu viên, bọn họ biết lượng dùng, để họ điều phối, nếu uống phải thứ này sẽ khiến người ta hưng phấn, dùng nhiều không tốt.” Giáo sư hơn năm mươi tuổi cẩn thận lắng nghe rồi nhanh chóng cầm đóa hoa đi tìm nhân viên y tế, không chút nghi ngờ. Mấy giáo sư mới tới rất nghi hoặc.

Tướng quân Trương Thông nghe Thước Nhạc nói thì đã ra lệnh rút lui, chỉ để lại vài nhân viên canh giữ bên cạnh, phòng trường hợp ngoài ý muốn, “Có thể xác định nguyên nhân không? Là hiện tượng cá biệt hay quần thể? Có nguy hiểm đến an toàn của căn cứ không?” Làm người phụ trách căn cứ, hắn cũng chỉ có khả năng bảo đảm an toàn mà thôi.

Thấy tướng quân Trương Thông, Thước Nhạc đột nhiên nhớ đến anh cả nhà họ Khúc, không biết vị tướng quân này muốn đặt quan hệ thông gia với anh cả cậu là có ý gì nữa.

“Hiện tại xem ra là hiện tượng cá biệt, tình huống cụ thể còn cần kiểm tra tiếp. Tuy rằng hôm nay xảy ra chuyện phiền phức, nhưng nếu nuôi dưỡng bình thường thì sẽ không xuất hiện tình huống như vậy nữa, không ảnh hưởng tới sự an toàn của căn cứ. Hơn nữa, vốn loại cây này không đáng sợ, những dị năng giả trên cấp 4 trong căn cứ đều có thể giải quyết.” Nói xong thì đưa mắt nhìn qua mấy vị giáo sư quen biết, hy vọng họ về sau có thể nuôi dưỡng bình thường. Sau khi giải quyết xong chuyện nơi này, cậu thật muốn xem lại báo cáo của họ một lần, đừng xảy ra chuyện nữa thì hơn.

Tướng quân Trương nghe Thước Nhạc nói xong thì quay đầu nói với viện trưởng Trương, “Các ông phải nhanh chóng giải quyết vấn đề này, sau đó viết báo cáo trình lên. Tuy rằng nghiên cứu nơi này không thuộc quản lý của tôi nhưng tôi không hy vọng có chuyện nằm ngoài khống chế. Nếu lại phát sinh chuyện gì nữa thì căn cứ sẽ không nương tay.” Nói xong nhìn về phía người đàn ông trung niên. Người đàn ông kia nhìn qua đánh giá Thước Nhạc, lại nhìn về phía Khúc Phàm, khóe miệng cong lên thành nụ cười, “Đi thôi, để cho bọn họ tự thu dọn.” Sắc mặt Khúc Phàm không tự nhiên, khẽ ra hiệu sẽ gọi điện cho Thước Nhạc rồi đi theo.

Thấy thư ký Diệp mang vẻ kiêng dè đi theo sau, còn có vẻ mặt kia của tướng quân Trương, đoán rằng người kia thuộc hàng cao cấp của Cục Đặc Vụ, không chừng còn là thủ trưởng nữa ấy chứ, người này cũng quá thâm tàng bất lộ rồi đó.

Nhìn theo bóng họ rời đi, viện trưởng Trương nhìn chung quanh, nhân viên gần như đã rời đi hết, nói với Thước Nhạc, “Hai vị giáo sư này được điều tới từ viện khoa học từ nửa năm trước, là giáo sư sinh vật học, cậu đến làm quen chút đi. Đây là giáo sư Viên, đây là giáo sư Phương. Hai giáo sư, đây chính là giáo sư Thước, cậu ấy tuy rằng không ở vườn cây nhưng vẫn rất hiểu về vườn cây, về sau mọi người có thể cùng nhau nghiên cứu.” Nơi này vẫn ở bên ngoài, không an toàn. Tình huống cụ thể của Thước Nhạc vẫn nên giữ bí mật, viện trưởng Trương nhìn nhìn mấy giáo sư chung quanh, ánh mắt mang ý cảnh cáo.

“Xin chào hai vị, có hai người gia nhập thì vườn cây sẽ rất phát triển rồi.” Nghe giới thiệu về Thước Nhạc thì họ hiểu, quốc gia rất coi trọng người này. Vốn đã có mười chín vị giáo sư sinh vật học, hiện tại lại thêm hai vị, thật sự là phát triển mạnh mà.

“Chúng ta còn chưa nghiên cứu sâu về vấn đề này, về sau còn cần cậu ủng hộ.” Giáo sư Viên có vốn hiểu biết rộng, nhưng ông không chỉ đặt nặng việc nghiên cứu mà còn rất tinh nhạy, thấy thái độ của tướng quân cùng viện trưởng, ông đã biết người này rất đặc biệt. Huống chi, đến đây mấy ngày thì đã hiểu nghiên cứu viên nơi này, ông cũng rất kinh ngạc, có vài thứ quả thật cần phải học lại từ đầu.

“Mọi người cùng nhau nghiên cứu.” Thước Nhạc thầm than, thời gian này chắc lại không được thanh nhàn rồi.

Mọi người nói chuyện một lúc, có một nghiên cứu viên hơi trẻ chạy tới. Thước Nhạc biết cậu ta, cậu ta chính là người phụ trách ghi chép số liệu về tường vi gai vàng, có vẻ cậu ta là người đầu tiên uống thuốc giải, thuốc có hiệu quả nhanh, tuy nhiên chắc liều lượng chưa chính xác lắm, nhìn dáng vẻ cậu ta có hơi hưng phấn.

“Giáo sư.” Biểu tình người này hưng phấn, động tác tay chân cũng nhiều.

“Cậu tìm tư liệu một tháng gần đây của tường vi gai vàng đến đây. Chủ yếu là số liệu về khoáng chất đút cho nó. Mọi tư liệu.” Vậy đó, miễn để cậu ta cứ đứng đó nghẹn chết. (vì đang hưng phấn mà)

“Vâng ạ” Cậu ta nói xong rồi nhanh chóng chạy đi.

“Người này bình thường không như vậy, giờ có vẻ hơi hưng phấn.” Lý Tiếu thấy viện trưởng Trương cau mày, thay cậu ta giải thích, miễn lưu lại ấn tượng xấu với lãnh đạo.

Viện trưởng Trương nghiêm mặt nhìn Lý Tiếu, quay đầu nói với Thước Nhạc, “Cậu vẫn ở lại vườn cây thêm một thời gian đi. Loại chuyện này không thể xuất hiện nữa.” Tuy rằng ông nhận chức viện trưởng của Thước Nhạc, nhưng phòng thí nghiệm của cậu không ở đây, Cục Đặc vụ rất coi trọng nơi này, điều rất nhiều người mới về đây, nhưng hiện tại xem ra lại thành loạn, vậy để Thước Nhạc quay về chỉnh đốn lại đi.

Thước Nhạc bất đắc dĩ gật đầu. Những ngày nghỉ đáng thương của cậu vẫn chưa hết mà…. Oán trách đối với mấy vị giáo sư phụ trách nơi này rất sâu, cho dù chăm trẻ con cũng đâu có nhồi nhét như vậy chứ, không biết thừa dinh dưỡng là không tốt sao…..

“Lý Tiếu, ở đây đều là mấy giáo sư phụ trách bên kia? Phương hướng nghiên cứu của họ được quyết định thế nào? Sáng mai trình tư liệu lên, những phòng khác cũng cần chuẩn bị, từ ngày kia bắt đầu, mỗi ngày một nhà kính, tôi muốn thấy báo cáo của họ.”

“Được, tôi sẽ đi sắp xếp.”

Thước Nhạc dẫn đầu đi về phía trước, nếu đã quay về, vậy làm thôi.

Tình huống trong nhà kính còn tệ hơn cậu nghĩ, thổ nhưỡng hoàn toàn bị phá hư, một tầng tức nhưỡng cậu rải kia đã sớm mất hết tác dụng, mặt đất tràn ngập loại năng lượng không thoải mái. Ngồi xổm xuống cầm lên chút đất, cậu mẫn cảm nhận thấy một chút đau đớn, trên mặt đất thế nhưng có một tầng phóng xạ, có thể phá hỏng kết cấu của đất, hơn nữa còn có khoáng chất khiến thực vật chết đi.

Thước Nhạc sầm mặt, loại đồ này sao lại xuất hiện trong vườn cây, rồi lại biến sắc, ném đất trong tay đi, phủi phủi tay đi ra ngoài, đi vào nhà kính bên cạnh, cũng như vậy.

Lý Tiếu thấy cậu liên tục đi mấy nhà kính, sắc mặt ngày càng không tốt, đột nhiên nhớ tới điều gì, cũng biến sắc.

“Lập tức cách ly nhà kính, kẻ nào cũng không được tới gần. Báo với cấp trên, giới nghiêm toàn bộ. Đem những thực vật trong nhà kính số năm đến nhà kính số bốn đi. Sau đó cách ly nhà kính số năm, chuẩn bị trồng lại nhà kính số mười một mười hai.”

Vẻ mặt Thước Nhạc rất xấu, vốn cậu còn tưởng rằng vì nhân viên nghiên cứu làm loạn với tường vi gai vàng mà thành, không ngờ nhà kính bị người ta phá hoại. Chắc hẳn chuyện này phát sinh từ hôm qua, nếu không phải do tường vi gai vàng đột nhiên tiến hóa, có trí tuệ, có thể chạy ra ngoài, gây ra chuyện lớn như vậy thì chờ đến lúc được phát hiện, những thực vật trong nhà kính đều sẽ bị phá hoại mất rồi. Những người có thể cảm nhận linh khí trong vườn cây rất ít, chờ bọn họ phát hiện ra thì đã muộn mất rồi. Bây giờ, ngoại trừ khu của tường vi gai vàng, nhà kính số tám thì nhà kính từ số chín tới số mười hai đều bị ô nhiễm, mấy nhà kính này đều thuộc loại nhỏ, thực vật bên trong đều rất quý giá.

Nghĩ một lát, Thước Nhạc lại hạ lệnh, “Kẻ nào cũng không được vào vườn cây số tám đến mười hai. Nhân viên trong vườn cây đều phải cách lý, các cậu nhanh chóng đi tiêu độc. Tôi sợ loại vật chất chứa tính phóng xạ này cũng có hại với cơ thể.” Nếu có thể phá hoại tức nhưỡng đến mức độ này thì chứng tỏ lực phá hoại của loại khoáng chất kia rất mạnh, mấy dị năng giả thì không quá đáng lo nhưng nhóm giáo sư lại không được như vậy.

Lý Tiếu vừa thông qua bộ đàm truyền lại mệnh lệnh, vừa gật đầu.

Rất nhanh cả căn cứ bước vào chế độ giới nghiêm, tất cả quân nhân tập hợp bên ngoài kiểm kê nhân số, ở địa điểm nhất định chờ lệnh. Dị năng giả cũng tiến vào trung tâm, tiến hành sắp xếp điều tra. Nhân viên bộ an toàn trong căn cứ chia tổ hành động, các nhân viên nghiên cứu trong sở nghiên cứu được sắp xếp chờ điều tra. Nhân viên vườn cây bước vào trạng thái cách ly, không đến mười lăm phút, cả căn cứ đã được sắp xếp xong, tiến vào quân quản toàn diện.

Nhà kính số năm không bị ô nhiễm, nơi này nằm cách biệt với những nhà kính khác. Thực vật nơi này đều được trồng trong chậu, thuộc giống cây nhỏ, dễ di chuyển. Nhà kính số năm khá lớn, thích hợp sử dụng. Tác dụng chính của nó chính là sử dụng trong những trường hợp khẩn cấp, không ngờ tới lại thực sự được dùng đến.

Không sử dụng nhân viên nghiên cứu để di chuyển, tất cả những ai có thể tiếp xúc với nhà kính số tám đều trở thành đối tượng tình nghi. Nhân viên trong vườn cây đều bị cách ly, nhân viên khuân vác được chọn từ một nhóm quân nhân. Nhà kính số năm cũng không có thực vật bắt mắt này, không sợ bị bại lộ bí mật.

Thực vật trong nhà kính số chín đến mười hai đều phải trồng lại, nếu không chúng nó sẽ rất nhanh chết đi. Nơi này tuy rằng chỉ có bốn loại nhưng lại là loại thực vật được căn cứ đặc biệt cấp cho, rất trân quý, không thể từ bỏ được. Bốn loại này cũng được Thước Nhạc gieo trồng trong không gian, nhưng nếu muốn chuyển từ không gian ra thì rất khó, lại còn dễ lộ nữa. Mỗi loại vốn chỉ có một cây giống, cậu cũng không tiện giải thích nguồn gốc của chúng, cho nên đành phải cố cứu thôi.

Thước Nhạc nhìn lòng bàn tay hơi sưng đỏ, lắc đầu từ chối đề nghị của Lý Tiếu, tình huống này cho dù là dị năng giả cũng khó chống cự, dưới tình huống không rõ không thể mạo hiểm được. Lại cảm thấy may mà tường vi gai vàng tiến hóa, càng may mắn nhà kính số năm này không cho phép nhân viên tùy tiện tiến vào, nếu không còn không biết sẽ thế nào nữa.

“Đưa tôi bộ y phục cách ly.” Nếu nhanh tay, sau khi xong sử dụng linh tuyền tưới qua thì sẽ không sao nữa.

“Cũng đưa tôi một bộ đi.” Mấy vị lãnh đạo trong căn cứ đi đến, Khúc Phàm vốn định chờ Thước Nhạc về nhà cũng theo đến, tất nhiên không thể để mình cậu đi vào, dù nói sao nơi này cũng là tâm huyết của Thước Nhạc, cũng không biết ai làm nữa, chờ xong việc nơi này lại điều tra, xem ra là bút tích của quốc gia nào đó rồi. Thực vật nơi này được giám sát nghiêm ngặt, không cách nào trộm được, vậy phá đi, không thể buông tha.

“Cũng cho tôi một bộ.” Mấy lãnh đạo thấy vậy cũng muốn.

Khúc Phàm nhìn nhìn cục trưởng, nghĩ hắn cũng mạnh nên không nói gì.