*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Loại năng lực tựa như lá mỏng này thuộc loại năng lượng Thước Nhạc không quen thuộc, hơi tương tự như tinh thần lực rồi lại vô cùng giống nhau, có lẽ đây là sự khác biệt giữa phương Đông và phương Tây đi.
Hai người đi vòng quanh cột đá một vòng, cột đá sử dụng một loại đá tảng màu trắng xanh điêu khắc thành. Bởi vì không thể chạm vào nên không thể xác định thuộc chất liệu gì. Tuy nhiên thông qua quan sát, cột đá này có mật độ rất cao, thoạt nhìn giống như được áp xúc lại từ đá tảng.
“A—năng lượng phát ra đang giảm xuống.”
“Ừm, năng lượng trên cột đá phát ra có quy luật, nếu không động vật tiến hóa ở nơi này sẽ nhanh hơn nữa, sẽ không chỉ có năm con tiến hóa.”
“Hẳn là vậy, hơn nữa, năng lượng do năm cột đá này phát ra không vượt quá phàm vi rừng rậm ma quỷ, khói độc bên ngoài là ranh giới. Nơi này chỉ sợ đã được khắc một loại trận pháp nào đó, nếu không những cột đá này đã sớm bị phát hiện.”
Khúc Phàm khẽ gật đầu, bởi vì đội viên bị nhốt bên trong, bọn họ từng xem qua tư liệu lịch sử của rừng rậm ma quỷ. Dựa theo những ghi chép của dân bản xứ, nơi thâm lâm (rừng sâu) này xuất hiện từ khoảng ba trăm năm trước. Trước kia tuy rằng rừng rậm nguyên thủy không tiện ra vào, nhưng không có sương mù, động vật bên trong cũng bình thường. Tuy rằng dân bản xứ có hạn chế về mặt kiến thức, nhưng họ cũng đã đoán được trước mà ghi chép lại những việc lớn trong tộc, về sự xuất hiện của rừng rậm ma quỷ có ba bộ lạc ghi chép lại, cho nên có thể tin được.
Sau khi năng lượng mà cột đá phát ra dừng lại, trong rừng rậm nhất thời truyền đến tiếng kêu của các loại dã thú. Trong lúc đó, từ những cây trong rừng bay ra không ít loài chim, cây cối không ngừng rung động, động vật côn trùng chim chóc khắp nơi rất nhanh tản đi, quay lại địa bàn của mình.
Sau một lúc, khu rừng khôi phục lại yên tĩnh, chỉ còn lại hai người họ cùng năm con vật kia. Chúng nó hiểu nhiên rất hứng thú với Thước Nhạc cùng Khúc Phàm.
“Hả, đây là cột đá?” Thước Nhạc không để ý năm con vật kia mà xem cột đá, sau khi năng lực triệt tiêu, cột đá không nhìn ra bất cứ điều gì đặc biệt, chỉ là năm cột đá bình thường, sờ lên có hơi lạnh.
Khúc Phàm vươn hai tây nhấc một cột đá trong số đó lên, cột đá kia đột ngột bị kéo ra khỏi mặt đất, phần trong đất chỉ còn hơn một mét, “Đặt thứ này vào không gian đi, rất có ích với sự tiến hóa của động vật, Lam Tử cùng Kim Cương, tiểu Hắc cũng được lợi. Thứ này không nên đặt bên ngoài, nhìn mấy con vật kia mà xem, hiện tại đã có thể sánh với cao thủ Kim Đam kỳ, nhưng phương pháp tu luyện của chúng nó không giống với yêu tu của phương Đông.” Loại bảo vật này vẫn nên do bọn họ trông coi mới tốt.
“Wuuu….” “Gào…..” “Tê…” Mấy con vật thấy Khúc Phàm nhổ cột đá thì bắt đầu tru lên, đùng—đùng—đùng—- lập tức, mấy con vật vây quanh hai người.
“Nhóm kia, anh bắt về cho mấy đứa nhỏ làm tọa kỵ (vật cưỡi) đi.” Khúc Phàm mang vẻ mặt hưng phấn nhanh chóng vồ đến, từ khi tu luyện đến giờ, Khúc Phàm còn chưa từng chiến đấu đâu.
“Anh thử đi, cẩn thận chút.” Thước Nhạc biết suy nghĩ của Khúc Phàm, thấy cũng có thể, cau mày nhìn nhện Black Widow kia, suy nghĩ đem hai con vật chân đốt kia vào không gian, tiện tay cho chúng vào hộp ngọc luôn. Hai vật nhỏ này rất độc, bọn nó có thể xếp hàng thứ ha thứ ba tất nhiên là bất phàm, hơn nữa Thước Nhạc phát hiện trên người chúng nó cũng có chút chút linh thức, trên cơ thể còn mang không ít nịnh khí (???), cẩn thận thì tốt hơn.
Hành động của Thước Nhạc khiến ba động vật hình thể lớn kia cảnh giác, tuy nhiên cũng không làm gì, nhân loại này cho chúng nó cảm giác hơi lạ, có chút thân thiết. Hơn nữa, trên người cậu còn có hơi thở khiến chúng nó an tâm. Bản thân năng lượng chứa trong cột đá kia đã có không ít tử khí sát khí, rất nhiều động vật sau khi hấp thu năng lượng cũng chưa có biện pháp loại bỏ những năng lượng xấu xa đó, trở nên điên cuồng táo báo, chúng nó cũng cẩn thận áp chế. Hiện tại, hơi thở trên người nhân loại trước mắt này lại khiến cho ý nghĩ của chúng nó càng thêm thanh tỉnh, càng tới gần người đó thì lại càng an tâm. Tuy nhiên, so ra thì cái người bên cạnh kia lại khiến cho chúng chán ghét, chẳng những phá hư trụ năng lượng của chúng, trên người còn chứa hơi thở khiến chúng áp lực. Địa bàn của chúng nó đang bị xâm lấn.
Ba con vật cường giả trong rừng vô cùng không thân thiện với Khúc Phàm, Khúc Phàm hoàn toàn thả lỏng thì đột nhiên biến hóa, sau khi tiến vào Nhị Dục Thiên, Khúc Phàm càng thêm tùy tính, tuy nhiên lại thiếu thực chiến, đã áp chế không ít, lúc này có mấy đối tượng để hắn luyện tập nên tất nhiên vô cùng hiếu chiến.
“Nhạc Nhạc, em rời khỏi đây đi.” Khúc Phàm lắc lắc đầu, thư giãn một chút.
Thước Nhạc thu năm cột đá vào không gian, đi về phía khu rừng, mảnh hoang mạc này nhường lại cho bọn họ. Ba con vật kia thấy cậu thu hồi cột đá, giật giật, không để ý đến nữa.
Sức của bạch tượng rất lớn, cơ thể tuy lớn nhưng rất nhanh nhẹn, ngà voi thật dài, sắc bén như hai thanh trường đao, không để ý một chút liền có thể bị cắt thành hai nửa.
Hắc mãng (mãng xà màu đen) có thân thể cường đại, khi tiến vào trạng thái chiến đấu, thân thể còn trở nên to gấp đôi, cơ thể thật dài vung nên làm nát đá, lực quấn rất mạnh, huống chi răng năng sắc bén của nó còn có độc.
Con báo là loài động vật yếu nhất trong nhón, nhưng tốc độ của nó lại nhanh nhất. Thước Nhạc đứng cạnh rừng rậm có thể nhìn thấy từng chuỗi ảo ảnh, thật giống như có mười con báo đang chạy xung quanh.
Khúc Phàm bởi vì không có kinh nghiệm thực chiến, ban đầu bị ba con liên thủ đánh đến mức không kịp phản ứng, không để ý đã bị vòi voi quất ngã trên đất. May mà cơ thể hắn không phải thường nhân, có chút xây xát những ngũ tạng cũng chỉ chấn động một chút.
Thước Nhạc thấy vậy thì muốn tiến lên hỗ trợ, cũng may hắn rất nhanh đã thích ứng được với loại chiến đấu này, người này cũng bắt đầu đánh không nương tay, không chút suy nghĩ mà chỉ toàn là đánh bừa. Trong lòng cũng không muốn mấy con vật kia chết, khi xuống tay cũng nương nhẹ, trong nhất thời khó phân thắng bại.
Thước Nhạc vốn đang nhìn họ đánh nhau co chút hoa mắt, đột nhiên biến sắc, thân ảnh chợt lóe vào không gian, không gian lúc này đang phát sinh dị biến. Linh khí trong gian gian quay cuồng đảo điên, không ít linh khí bắt đầu rót vào trong cột đá vừa để vào, đám gà vịt trâu dê trong không gian cũng bất an náo động.
Lúc này, cột đá đã thay đổi, theo linh khí tiến vào, một luồng khí màu đen toat ra từ cột đá. Thước Nhạc vừa thấy đã biết không ổn, không thể để nịnh khí trong cột đá kia tràn khắp không gian được. Tùy tay lấy ra một khối bạch ngọc, tay khẽ vẽ, khắc một trận pháp lên, bay đến trên cột đá, cẩn thận dẫn những nịnh khí đó vào bên trong, trong chốc lát, bạch ngọc trở thành hắc ngọc. Liên tục thay đổi mười miếng bạch ngọc mới hấp thu hết nịnh khí.
Cột đá trải qua sự thanh lọc của linh khí, bên trong chỉ còn lại năng lượng thuần khiết, về sau hấp thu cũng không có hại. Mọi thứ trong không gian khôi phục lại bình tĩnh, cột đá lại bắt đầu phát ra năng lượng, không nhanh mà ngắn như trong rừng kia, lúc này cột đá phát ra năng lượng thong thả vững vàng, dần dần một loại năng lượng mới tràn ngập trong không gian.
Thước Nhạc thầm thở phào, khói đen bên ngoài cột đá đã dừng lại, cậu cũng chưa từng nghĩ đồ này có thể gây ảnh hưởng đến không gian, nghĩ lại mà thấy sợ, về sau sẽ không bao giờ tùy tiện đặt những thứ như vậy vào không gian nữa. Tuy nhiên, cậu nghĩ lại cũng rõ sao lại như vậy. Nịnh khí nguy hiểm gì đó trong cột đá hẳn sẽ bị không gian loại bỏ, cho dù cậu không quản, những nịnh khí đó cũng sẽ bị linh khí thanh lọc sạch sẽ, nhưng vẫn nên cẩn thận mới được.
Thu nhặt lại hắc thạch, thứ này cần nghĩ biện pháp xử lý. Mấy đứa nhỏ đều chạy tới, chúng nó vừa thức dậy, đang cùng Khúc ba Khúc mẹ tập thể dục buổi sáng, vừa rồi không gian có dị động nhưng không ảnh hưởng đến chúng nó. Tuy nhiên, Khúc ba Khúc mẹ vẫn ngăn chúng nó đến đây. Hiện tại đều đã chạy tới vây quanh cột đá, tò mò quan sát. Chỉ có Kỳ Kỳ đứng giữa cột đá, mang theo vẻ mặt thư thái nhắm mắt lại.
“A…” Nháy mắt đi đến cạnh Kỳ Kỳ, đưa tay chạm lên người nó, năng lượng đó thế nhưng lại được Kỳ Kỳ hấp thu, hơn nữa những năng lượng đó còn cường hóa cơ thể của Kỳ Kỳ.
“Ba ba, thật thoải mái nha.” Kỳ Kỳ cảm thấy ba ba chạm vào, tựa lên người Thước Nhạc, vẻ mặt thư thái, “A, ba ba, sừng của con.” Tiểu tử kia đột nhiên ngạc nhiên kêu lên, tùy tay lấy sừng dài thu được bên Pháp ra từ không gian.
Lúc trước hành động thiếu suy nghĩ của Kỳ Kỳ đã bị Thước Nhạc Khúc Phàm giáo huấn, sau đó đi theo thầy học hành tử tế, Kỳ Kỳ cũng dần hiểu rõ sai lầm của mình, cho nên cho dù thích cũng không lấy sừng ra bao giờ nữa. Có lẽ, nó cảm thấy đây là bằng chứng chứng minh sai lầm của mình. Thứ này có liên quan đến án mạng, Thước Nhạc Khúc Phàm luôn nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hơn nữa cũng không muốn Kỳ Kỳ bị cuốn vào chuyện này cho nên không nói chuyện về chiếc sừng cho cảnh sát địa phương. Thời gian lâu dần, hai người cũng đã quên chuyện này.
Hiện tại, Kỳ Kỳ lấy sừng kia ra, Thước Nhạc mới thấy được sự đặc biệt của nó. Chiếc sừng dài này giống như phát sáng, vốn mang ánh sáng màu trắng giờ lại trở nên vàng óng ánh, càng khiến cậu ngạc nhiên là năng lượng trong chiếc sừng này lại giống hệt như trong tượng đá.
Hai chiếc sừng dài từ một phân thành hai, hai chiếc sừng vốn lớn bằng cánh tay trên hai tay Kỳ Kỳ giờ thu lại, vừa đủ để Kỳ Kỳ nắm gọn. Sừng hình nón dần dần thay đổi, co rút lại thành hai thanh loan đao, độ lớn thích hợp cho Kỳ Kỳ sử dụng.
Thẳng nhóc kia mỗi tay một đao, hưng phán khoa tay múa chân vài cái, “Ha ha, giống như con nghĩ vậy. Ba ba, giống y như con nghĩ đó.”
Bởi vì vẫn chạm vào thân thể Kỳ Kỳ, Thước Nhạc hoàn toàn có thể cảm nhận được sự thay đổi của Kỳ Kỳ, thân thể nó hấp thu năng lượng từ cột đá, rất nhanh dung hòa với linh khí trong cơ thể nó, hai loại khí đạt tới sự cân bằng. Sau khi nó lấy sừng ra, sừng cũng hấp thu năng lượng này, hơn nữa dần dần dung hợp với Kỳ Kỳ.
Vạn vật trên thế gian thật sự rất thần kỳ. Cậu cẩn thận kiểm tra loan đao kia, ngoại trừ sử dụng loại năng lượng này khống chế ra thì không còn gì đặc biệt. Có lẽ cậu hẳn nên chuẩn bị đưa Kỳ Kỳ một bộ đao phổ, cũng không biết có loan đao phổ không nữa.
“Oa, thật đẹp.” Gia Gia đứng trước mặt Kỳ Kỳ, hâm mộ nhìn.
“Đây là biến hóa gì vậy, là năng lượng khống chế hay ý thức khống chế, cho em mượn nghiên cứu chút nhé.” Tiếu Tiếu tròn mắt, tràn ngập trong đôi mắt mèo kia là sự tò mò.
“Phi Phi cũng muốn.” Phi Phi nằm trên một tấm đệm, bay trên đầu Kỳ Kỳ. Thẳng nhóc này giờ đã có thể khống chế một vài đồ vật bay lên.
“Kỳ Kỳ trước thu hồi đao lại đi đã, các con về trước đi, ba và lão ba các con sẽ quay lại ngay, chúng ta cùng ăn sáng. Dùng xong bữa sáng, chúng ta bắt đầu chuyến du lịch Châu Phi.”
“Woa…. Đi chơi—-”
E ngại cột đá đã vận hành vững vàng này, về sau nhất định phải nghiên cứu thứ này một chút. Ra khỏi không gian, Thước Nhạc nhìn tình cảnh trước mắt mà ngạc nhiên há hốc mồm, lúc này, một mảnh lớn rừng rậm xung quanh hoang mạc kia đã bị san bằng, hắc mãng bị treo trên một chạc cây, đầu hướng xuống dưới, không rõ sống chết. Báo nằm úp trên cát, từng lớp da lông trên người không biết đi đâu, giống như bị người ta gọt đi vậy. Voi thì đỡ hơn chút, không thấy thương tôn gì trên người, nhưng bốn chân khụy xuống, cũng không biết nó làm thế nào ra được động tác có độ khó cao ấy nữa.
Hai chiếc ngà voi thật dài đều bị cắt mất, rơi xuống ở những nơi rất xa.
Khúc Phàm nhà họ ngồi xếp bằng trên lưng bạch tượng, đang một câu lại một câu giáo huấn. Tinh thần rất tốt, tuy nhiên quần áo trên người đều rách nát, lộ ra quần áo bằng tàm ti không chút hư hỏng bên trong.
“Hắc hắc, Nhạc Nhạc, ba tên nhóc này không tồi, bắt vào không gian, sau này rảnh rỗi thì luyện tập chút, thư giãn gân cốt, có ích cho việc tu luyện. Lần đánh nhau này có thu hoạch lớn, anh muốn bế quan rồi.” Hắn lúc này cảm thấy rất rất sung sướng.
Thước Nhạc ném cho hắn ánh mắt xem thường, đi tới trước mặt con báo, cừ thật, đủ tàn nhẫn. Trước dùng linh khí trấn an năng lượng đang loạn cào cào trong cơ thể nó, sau đó đút cho nó ba giọt linh tuyền, đưa đến một hòn đào đơn độc trong không gian, từ từ không phục rồi tính tiếp.
Xương cốt trên người hắc mãng xà bị đánh gãy, hiện tại thành từng đoạn từng đoạn, mềm oạt nằm vắt vẻo trên cây, cũng không biết Khúc Phàm sử dụng thủ đoạn gì nữa. Chỉ có thể từ từ nối ghép lại, mãng xà này coi như một đôi với tiểu Bạch, chờ sau khi trở về để hai đứa nó giao lưu tình cảm, sau khi chữa khỏi cũng đưa đến một hòn đảo đơn độc.
“Còn quý ngài nằm đó thì sao vậy?” Cứ việc quỳ gối ở đó, thân thể cũng cao bảy tám mét, Thước Nhạc không thể vươn tới đầu nó, nhìn thấy mặt nó, lệ rơi đầy mặt, Thước Nhạc còn tưởng nó bị thương nặng đó.
Khúc Phàm nghe thấy câu hỏi của Thước Nhạc cũng dở khóc dở cười, nhảy xuống nói, “Nó ấy à, em đừng thấy nó lớn, anh thấy còn chưa tới hai tuổi, chắc chắn biến dị, ngà vừa đứt liền khóc, giống như anh khi dễ nó ấy, còn đánh sao mà đánh chứ.”
Khúc Phàm nhảy xuống khỏi đầu voi, nó rất nhanh nhỏ đi, vẻ mặt đầy ủy khuất trốn sau lưng Thước Nhạc, vẻ mặt cùng ánh mắt kia rõ ràng đang lên án người khi dễ nó.
“Được rồi, ngà kia của nó cũng đâu dễ mọc được đâu. Anh còn bẻ gãy.” Voi con hiện tại cũng chỉ cao một mét năm, nhìn hết sức đáng yêu, Thước Nhạc phát hiện nếu nó không biến lớn, Khúc Phàm cũng sẽ không nhẫn tâm đánh nó.
Thân thể voi con không có vấn đề gì, Thước Nhạc thấy bộ dạng đáng thương của nó, đút cho nó một vốc linh tuyền.
Wuu…. Voi con uống xong linh tuyền, ngửa mặt lên trời kêu lên, dáng vẻ rất khoái trá, hai răng nanh trong miệng lại dài ra, tuy rằng vẫn còn ngắn chưa đến mười centimet nhưng theo thời gian sẽ phát triển về bộ dáng ban đầu.
Wuu…. Wuu….tiểu bạch tượng hưng phấn chạy vòng quanh Thước Nhạc, thường thường dùng cái vòi lắc lắc cánh tay Thước Nhạc. Nhìn nó như vậy, không biết chừng đây mới là tính cách thật sự của nó.
“Voi con…”
“Ba ba, con có thể chơi với nó không ạ?” Bọn nhỏ vây quanh voi con, hơi không dám tiến lên. Tiểu bạch tượng trước kia không tiếp xúc với nhiều người, Khúc Phàm rất lợi hại khiến nó sợ hãi, Thước Nhạc thì lại thân thiết, tuy nhiên không chơi vui được, những đứa nhóc này lại khác, nhìn có vẻ chơi rất vui nha.
Tiểu bạch tượng nhẹ nhàng dùng vòi chạm chạm vào Kỳ Kỳ, người khiến nó có cảm giác thân thiết, thật mềm nha.
“Nó chạm con nè.” Kỳ Kỳ rất vui vẻ, tiến tới trước mặt tiểu bạch tượng, vươn tay vuốt ve cơ thể nó, không bao lâu, mấy đứa nhỏ đã vây quanh nó chơi đùa.
“Các con, đi ăn cơm đã, ăn chút điểm tâm rồi chúng ta đến thảo nguyên xem sư tử với ngựa vằn nào.”
“Ba ba, chúng con có thể mang voi con theo không ạ?” Tiếu Tiếu chớp chớp mắt hỏi. Thước Nhạc luôn không có sức chống cự với đôi mắt mèo của nó.
“Nếu các con chịu ăn cơm tử tế, thì nó có thể xuất hiện ở thảo nguyên đó.”
Đùng đùng đùng, nháy mắt, mấy nhóc quỷ đã chạy không thấy bóng dáng. Thước Nhạc cười cười thả xuống không ít táo cùng chuối tiêu cho bạch tượng. Tiểu bạch tượng dùng cái vòi ngửi ngửi, cúi đầu ăn thật vui vẻ.
“Thảo nguyên châu Phi, chúng ta tới nè….” Bốn đứa nhỏ thấy thảo nguyên, cao giọng hô lên.
Ăn xong điểm tâm, thay quần áo, Khúc Phàm ôm Thước nhạc rời khỏi rừng rậm ma quỷ đi đến thảo nguyên. Bởi vì đi tới rừng rậm ma quỷ kia, họ đã đến nơi không có bộ lạc nào cả, đã có thể thấy không ít động vật, lại đi thêm rất xa, bọn họ đã tiến vào trong thảo nguyên. Thước Nhạc đưa người nhà ra ngoài hết, ngay cả Miu Miu cũng mang ra theo. Thẳng nhỏ kia được ba ba ôm, ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm ra thế giới bên ngoài. Người trong nhà đã đợi trong không gian bốn năm ngày, lúc này cuối cùng cũng được đứng trên thảo nguyên châu Phi.
Chuyến du lịch của họ được chuẩn bị đầy đủ, Khúc Phàm mua một chiếc Stretch Hummer*, sau khi thay đổi thì không còn mui xe, rất thích hợp sử dụng trên thảo nguyên châu Phi, rất rộng rãi.
*Stretch Hummer: em nó đây ạ, (ta nghĩ là Khúc Phàm sẽ chọn màu đen hị hị)
“Ham Ham*, cố lên vượt qua lão ba nào, tăng tốc tăng tốc…” “Ham Ham cố lên…” Mấy đứa nhỏ ngồi trên lưng tiểu bạch tượng bị đặt tên Ham Ham, tiểu bạch tượng lúc này đã biến thân, cao hơn hai mét, mấy đứa nhỏ ngồi trên đó không chật chút nào, còn rất vứng vàng. Bọn nhỏ đều vui đến điên rồi.
*vốn là 憨憨, dịch ra có thể là Hâm Hâm, Hân Hân (hơi đồng âm), có nghĩa điên điên, ngu ngu, tội nghiệp voi con ~~~~~~
“Woa… sư tử—- sư tử—-” Lam Tử bay đằng trước, phát hiện vua trên thảo nguyên đầu tiên, cũng không biết nó học được bản lĩnh này từ khi nào, thế nhưng có thể đứng giữa không chung, một bên cánh tựa như bàn tay chỉ về phía trước, một cánh khác cầm kính viễn vọng đồ chơi mà Thước Nhạc mua cho bọn nó, thoạt nhìn lông cánh kia được sử dụng giống như hai tay vậy.
“Ngu ngốc—-” Kim Cương vẫn không nhịn được mà dùng cánh vỗ lên đầu Lam Tử một cái.
“A, đồ xấu xa, làm gì đó, tối không cho cậu trên giường—–” Lam Tử dậm dậm hai cái, dùng bộ dáng tức giận trừng Kim Cương. (>.<)
“Đồ ngốc—-” Kim Cương quay đầu nó quay về phía sư tử kia.
“A… trời ơi, Nhạc Nhạc, cậu mua phải hàng nhái kém chất lượng rồi—-” Lam Tử thấy đàn sư tử gần ngay trước mắt, kinh hãi bay trở lại.
Kim Cương ném cho nó cái nhìn coi thường, bay theo sau nó.
Chúng nó là một đại gia đình, một sư tử đực cùng bảy sư tử cái, còn có năm sư tử con, có thể vừa ăn xong, đàn sư tử không có hứng thú với đám người ở xa, có điều khi nhìn thấy bạch tượng cũng hơi xôn xao, nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại.
“Chúng nó thật đẹp.” Bọn nhỏ đã muốn lên xe, như vậy mới bảo vệ tốt được, Khúc Phàm lái xe đi chậm xung quanh.
“Lam Tử cũng rất đẹp—-” Lam Tử hơi không phục nói.
“Các cậu không giống nhau mà, Lam Tử không cần tự kỷ, tự kỷ không phải chim ngoan nha.” Gia Gia bĩu môi, nhìn Lam Tử đang đậu ngang đầu nó.
“Hứ—- không biết thưởng thức. Lam Tử là con chim tốt nhất đó.”
“Lớn quá đi.” Tiếu Tiếu sợ hãi than, sử tử từng thấy trong vườn bách thú trước kia không thể so với mấy con sư tử hiện tại. Máy quay trong tay quay không ngừng. Trong lòng nghĩ có nên bảo lão ba bắt vài con về nghiên cứu chút không. Ak, Tiếu Tiếu ở cùng với đám nghiên cứu viên trong căn cứ lâu quá nên giờ thấy cái gì cũng muốn nghiên cứu.
Thước Nhạc kéo lấy Phi Phi đang muốn bay qua, “Không được qua đó.”
“Ba ba, con sẽ bay cao thật cao mà.”
“Không.”
Mặc dù có hai người hộ tống, bọn họ vẫn không dám để đám nhỏ lại gần, chỉ có thể đứng từ xa dùng kính viễn vọng xem. Tuy nhiên, hai người đồng ý nếu gặp được mấy loài động vật ăn cỏ như ngựa vằn, hươu cao cổ… thì sẽ để bọn nhỏ đến gần xem.
Bọn họ khá may mắn, đi khỏi đàn sư tử thêm khoảng năm km thì gặp một đàn dê rừng*. Nói thật, dê rừng này cũng không đẹp đẽ gì, nhưng vì hiếm gặp nên bọn nhỏ cũng vẫn rất thích. Hai người không thể không cẩn thận kiểm tra xung quanh, phát hiện một con báo Cheetah**, năm con chó rừng (Jackal)***, vì sự an toàn của đám nhỏ, Khúc Phàm chỉ có thể mỗi lần mang theo hai đứa đi tiếp xúc thân mật với đám dê rừng.
*dê rừng
**báo Cheetah
***chó rừng