*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sự yên tĩnh trong rừng rậm ma quỷ khiến cho người ta sợ hãi, mười hai người bọn họ đều là người có bản lĩnh, năng lực thừa nhận rất mạnh, cẩn thận đi thêm năm sáu mét thì họ đi tới một hồ nước. Bên cạnh hồ nước có một bãi cát, tối sẽ nghỉ qua đêm tại nơi này.
Nghe những tiếng vang lách cách từ đống lửa, Thước Nhạc cảm thấy kỳ quái, thông qua thần thức quan sát thấy, dọc đường đi thế mà chưa hề thấy bất kỳ loài động vật hay côn trùng nào, nếu không phải cây cối vẫn rất um tùm, cậu sẽ nghĩ rằng đây là một tử địa.
“Mọi người nằm nghỉ chút. Tống Cường, Vương Chí cùng tôi sẽ gác đêm.” Khúc Phàm nhẹ giọng hạ lệnh, tuy rằng thanh âm không lớn lại truyền đi rất xa. Thước Nhạc cách hắn một mét cũng có thể nghe được tiếng tim hắn đập, loại yên tĩnh tuyệt đối này thật khiến người ta sợ hãi, làm người ta mất đi hứng thú nói chuyện, cho dù động tác làm việc cũng không tự chủ nhẹ nhàng xuống. Mọi người thu dọn một chút rồi nằm xuống quanh đống lửa. Khúc Phàm dẫn hai người nữa, đi đến ba hướng khác nhau gác đêm.
Nơi này thuộc khí hậu nhiệt đới, hiện tại tuy rằng là tháng một nhưng cũng không thấy lạnh, Thước Nhạc mặc áo tơ tằm bên trong lại càng không thấy lạnh, nhưng cậu lại chỉ nằm đó mà không ngủ được, trong lòng không ngừng nghĩ sao trong rừng rậm ma quỷ lại không tồn tại sinh vật nào, vừa rồi khi tiến vào cũng phát hiện, trong rừng rậm vẫn có dấu vết của động vật mà, quả thật rất kỳ lạ.
Người gác đêm cứ hai giờ lại đổi, mười hai người thay nhau đổi đến khi trời sáng, tuy nhiên phía trên rừng rậm ma quỷ bị sương mù che phủ cho nên dù là ban ngày vẫn âm u. Đêm qua không xảy ra chuyện gì, mọi người nghỉ ngơi khá tốt, ăn chút lương khô rồi tiếp tục lên đường. Căn cứ vào tình huống họ phân tích, năm người kia hẳn ở sâu trong rừng rậm ma quỷ, la bàn cùng dụng cụ hướng dẫn đều không dùng được trong này, tuy nhiên trong số bọn họ có một người trời sinh đã mạnh về nhận biết phương hướng, năng lực hành động của hắn không mạnh, nhưng trực giác của hắn về phương hướng rất tốt, thậm chí còn có dị năng là tiên đoán, đối với việc tìm người có hỗ trợ rất lớn, rất có ích với bọn họ.
Mảnh rừng rậm nguyên thủy này hoàn toàn không có lối mòn nào, đi lại vô cùng khó khăn, tuy nhiên, đối với bọn họ vẫn thật dễ dàng, hơn nữa nơi này không có sinh vật nào, bọn họ chỉ cần phòng tránh một vài thực vật đặc thù là được.
Thước Nhạc đi ở giữa, vẫn dùng thần thức quan sát đường đi, cho tới giờ cậu cũng chưa từng tu luyện, nhưng thân thể trải qua cải tạo nhiều lần đã sớm vượt hơn người thường, tuy rằng không quá hứng thú với việc tu luyện nhưng Thước Nhạc vẫn học một hai “công phu”, hơn nữa, với đặc tính cơ thể, cậu ở trong rừng rậm tựa như cá gặp nước, một đường đi tới vô cùng thoải mái, có khi tiện tay thu thập vài loại thực vật đặc biệt, cũng không cần lấy rễ cây, chỉ cần một cành nhỏ là được.
Khúc Phàm cùng Thước Nhạc song song đi tới, với cảnh giới hiện tại của hắn, đi tại nơi rừng rậm này dễ dàng như đi trên đất bằng, lúc này trong lòng đã hơi tiếc nuối, ở nơi rừng rậm yên tĩnh như vậy nếu chỉ có hắn cùng Thước Nhạc thì tốt rồi.
Đi với tốc độ rất nhanh, giữa trưa ăn chút lương khô, lại đi thêm hơn một giờ, Thước Nhạc Khúc Phàm cùng lúc phát hiện điều lạ, hai người nhanh chóng ra hiệu để mọi người dừng lại. Tại nơi này, họ phát hiện ra sinh vật đầu tiên kể từ khi tiến vào rừng rậm-nhện, đây là một con nhện toàn thân bọc bởi lớp lông nhung màu đen, lớn bằng một bàn tay, thoạt nhìn rất giống pet bán trong tiệm thú cảnh, tuy nhiên bọn họ cũng biết trong khu rừng rậm này cần cẩn thận với bất kỳ sinh vật nào, độc tính của loài nhện này chỉ sợ cũng rất mạnh.
“Nơi này thế mà có nhện!” Chĩa súng vào con nhện đang bò trên mặt đất, dùng giộng điệu ngạc nhiên nói.
“Khu rừng này rất quỷ dị.” Dương Vũ có vóc dáng nhỏ nhắn nhất đội nhẹ nhàng thở ra nói. Dọc theo đường đi bọn họ cũng chưa từng nói chuyện, rất áp lực, lúc này thấy con nhện mới thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất chứng tỏ khu rừng này vẫn còn có vật sống.
Thước Nhạc đi tới bên cạnh, dùng một nhánh cây khô vén cỏ ra, phía dưới có một con nhện đang bò tới trước, đưa mắt nhìn về phía trước, “Tôi nghĩ tôi biết vì sao bên kia không có sinh vật sống.”
“Vì sao?” Đội viên trong đội có biệt danh Hầu Tử nghe vậy thì hỏi, đội viên khác cũng nhìn cậu, dọc đường đi này, năng lực của Thước Nhạc đã nhận được sự tán thưởng của mọi người.
Quay đầu nhìn Khúc Phàm, “Bởi vì chúng nó đều di chuyển về trung tâm khu rừng.”
Mang theo nghi hoặc đi tiếp, đi không bao xa thì có được sự chúng thực, đầu tiên là vài động vật nhỏ, côn trùng tách biệt đi tới với tốc độ chậm, dân dần côn trùng xuất hiện thành đàn trên đường đi của họ, những sinh vật này thoạt nhìn đều có mục đích đi tới trước, chỉ cần bọn họ không đụng tới chúng, chúng sẽ không tấn công. Tuy nhiên, khi thấy một đám côn trùng trùng trùng điệp điệp đi tới phía trước, họ cũng hơi run lên. Hơn nữa càng đi lên thì trên đường còn thấy không ít thi thể động vật, thoạt nhìn thì đã chết bảy tám ngày. Sai biệt thời gian không vượt qua một ngày.
Càng đi vào trung tâm, nghi hoặc của mọi người không hề giảm bớt, mỗi người đều cẩn thận đề phòng, hiện tại họ đã phát hiện được tình hình ngày càng quỷ quái.
“Từ từ.” Khúc Phàm đột nhiên gọi những đội viên phía trước lại, “Tôi tìm thấy đám đội trưởng Tôn.” Nói xong đi về phía bọn họ, vươn một ngón tay chỉ về bên phải, “Bên kia.”
Thước Nhạc bởi vì phóng thần thức tới phía trước, vẫn chưa quan sát được hai bên, lúc này, Khúc Phàm chỉ tay, cậu mới phát hiện mục tiêu của hành động lần này. Đôi trưởng Tôn cùng bốn người tiến vào cứu viện cho hắn đang ở cạnh hang động trên vách núi đá, khoảng cách với nhóm bọn họ cũng không xa, năm người họ có ba người bị thương, tình trạng không ổn lắm.
“Ngày đó khi chúng tôi vào rừng rậm ma quỷ, mọi thứ đều rất suôn sẻ, dưới sự chỉ dẫn, mặc dù có đội viên bị thương nhưng chúng tôi vẫn có niềm tin sẽ ra ngoài được. Thế nhưng, giữa trưa hôm đó, mọi chuyện đều thay đổi. Giữa trưa, rừng rậm đột nhiên tối sầm, một hơi thở rất khủng bố truyền tới từ tâm rừng rậm. Lúc ấy, động vật trong những giống như lập tức phát điên chạy loạn khắp nơi, đội ngũ hơn bốn mươi người cũng có hơn nửa điên cuồng giết chóc lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn lại ba người. Thời gian động vật phát điên kéo dài một ngày, hai người ở cùng tôi sau đó cũng bị hại theo. Ác mộng kia giống như trong một ngày đã trôi qua, những động vật đó bắt đầu đi về phía trung tâm khu rừng. Tôi cẩn thận đi tới, cuối cùng gặp được họ ở đây. Trên đường, bọn họ cũng bị thương, chúng tôi nhất thời không có cách ra ngoài, tạm thời dừng lại đây.” Đội trưởng Tôn kể lại chuyện xảy ra mấy ngày qua, hiện tại nhớ đến tình huống dã thú điên cuồng ngày đó, hắn vẫn còn không rét mà run.
Khúc Phàm cùng Thước Nhạc trao đổi ánh mắt, kỳ thật hai người họ cũng cảm nhận được vài hơi thở vào khoảng giữa trưa. Ban đầu còn khó phân biệt, nhưng càng đi sâu vào càng phát hiện được rõ năm hơi thở, nằm ngay tại trung tâm khu rừng kia. Hai người họ có thể cảm nhận được cũng bởi Khúc Phàm luyện pháp tắc tự nhiên, Thước Nhạc thì lại là người thừa kể của thủy tổ* thực vật, năm cỗ hơi thở này rất mạnh.
*thủy tổ: là miếu hiệu do các vị quân chủ đời sau truy tôn cho có công khai sáng ra triều đại đó, ngoài ra Thủy Tổ còn là cách gọi những người đầu tiên lập ra một dòng tộc ở một nơi nhất định mà trong văn khấn vẫn gọi là Thủy Tổ Khảo và Thủy Tổ Tỷ. Trong sinh học thì nó được hiểu là tổ tiên, giống loài đầu tiên xa xưa của một loài cụ thể.Ví dụ như có nhà khoa học chứng minh thủy tổ của loài người là cá Metaspriggina ý.”Cụ”ý đây nè, nói thật là nhìn cứ ghê ghê sao ấy hux…