*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khúc Phàm gọi mấy cuộc điện thoại, khi đi ra thì người Tần gia đã rời đi, “Bọn họ đến làm gì vậy?”
“Tần lão chính là ông lão mà em cứu trước nhà hàng cơm Tây đó. Hôm nay đến đây muốn em cứu cháu của lão. Anh thì sao? Có việc gì gấp không?” Đứng lên nhìn quà tặng người Tần gia lưu lại, cũng hai rương gỗ lớn nhỏ.
“Không có gì, trong cục có chút chuyện, vừa rồi nhận chút tài liệu, hai ngày tới có thể bận chút.” Khúc Phàm ngồi trên ghế dựa lớn khắc hoa.
“À, anh xin nghỉ trong cục trước đi, chờ Kỳ Kỳ với Gia Gia nghỉ chúng ta đi chơi.” Mở ra rương gỗ lim Tần gia mang đến, “Tần gia này cũng thật có tâm.” Nhìn thấy trong thùng đặt vài loại tinh thạch đặc biệt, trong lòng Thước Nhạc có chút không vui, Tần gia dụng tâm quá mức, vài loại nguyên liệu này có trong dách sách cậu đưa cho anh Béo, có vẻ khó mua.
Khúc Phàm lấy ra một khối tinh thạch mày tím lớn cớ bắp tay, “Linh khí có trong tinh thạch này so ra thì nhiều, lại còn mang hơi thở khiến người ta an tâm, chất lượng rất tốt.” “Tử vận hồn tinh? Trời ạ, thật sự có thứ này sao.” Vươn tay cầm tinh thạch qua, cẩn thận cảm nhận một chút, cảm giác được trong tinh thạch ẩn chứa linh khí, còn có loại hơi thở khiến linh hồn an tâm nữa.
“Hả, nó có gì đặc biệt sao?” Chỉ là màu sắc tối hơn, vẻ ngoài thì chưa từng được mài dũa qua thì cũng không đoán được gì khác cả. “Em thật không ngờ trên Trái Đát còn có thứ này. Tử vận hồn tinh, bản thân Trái Đất vốn không có, chỉ có số ít tinh thạch rơi xuống mang theo, cũng chỉ với số lượng rất ít, loại tinh thạch này có tác dụng an thần, tử vận hồn tinh là loại tinh thể có tác dụng lớn nhất với người tu luật thần thức. Thần thức anh càng ngày càng phát triển, nhưng dù sao cũng theo con đường tu thần, vẫn không đâu vào đâu, có tử vận hồn tinh thì sẽ không còn trở ngại. Hơn nữa, theo ghi chép thì loại hồn tinh này có thể chứa nguyên anh của người tu luyện, nguyên anh được cất trong hồn tinh không thể bị xâm hại, còn có thể phát triển ổn định, đây là vật mà tán tiên ước mơ. Cho dù vào thời kỳ tu hành hưng thịnh nhất ở thượng cổ, số lượng tử hồn tinh cũng không quá trăm khối, không ngờ Tần gia lại có một khối.” Khối hồn tinh này ít nhất có thể làm thành mười pháp khí.
“Em không lầm chứ. Đồ như vậy sao có thể gặp được chứ.” Khúc Phàm vô cùng nghi hoặc.
Thước Nhạc lại nhìn nhìn, “Không sai đâu, anh xem này.” Tìm từ không gian ra một chiếc túi nhỏ, lấy từ bên trong ra một viên kim cương, trong gói này có đến mười viên lớn nhỏ, kim cương không có tác dụng với việc luyện khí, nhưng nó cũng rất ôn hòa, đôi khi sẽ có tác dụng làm ổn định. Đặt viên kim cương kia cùng một chỗ, “Độ cứng của pha lê là 7, kim cương là 10, anh xem.” Cậu đưa tử vận hồn tinh đến trước mắt Khúc Phàm, trên đó không có hoa ngân, vô cùng cứng rắn.
“Phải, chắc Tần gia nhận được thứ này từ bên ngoài, bọn họ cũng không biết tác dụng của nó.” Khúc Phàm lật qua lật lại cảm nhận cảm giác hồn tinh mang đến. Thước Nhạc xem xét những khối tinh thạch khác, vô tình phát hiện, những tinh thạch còn lại tuy so về ánh sáng, phẩm chất đều tốt hơn, nhưng cũng chỉ là pha lê, khi luyện khí có tác dụng phụ trợ, tuy nhiên, tinh thạch xinh đẹp như vậy, đối với cậu không có mấy tác dụng.
Mở ra một chiếc rương nhỏ khác, mùi hương gay mũi, là một khúc trầm hương hơn hai mươi centimet. Trầm hương vô cùng hiếm có, khi bên ngoài cây trầm hương có vết thương, trầm hương sẽ tiết ra một loại nhựa cây, nhựa cây chảy ra đến mức độ nhất định thì sẽ rụng xuống, đó chính là trầm hương. Hiện tại đã có người nuôi dưỡng trầm hương, nhưng khúc trầm hương này lại là trầm hương dại chính cống. Cho dù trong không gian của Thước Nhạc có cây trầm hương, tuy nhiên Thước Nhạc tới bây giờ cũng chưa từng tìm, tất nhiên cũng không biết liệu có trầm hương sinh ra hay không.
Lắc đầu, Tần gia này, “Lễ vật này có hơi nặng rồi.”
Chiều ngày hôm sau, Thước Nhạc theo như giao hẹn đi tới Tần gia, thấy trưởng tôn Tần gia Tần Văn Lân, một người khiến cậu kính nể.
Tần Văn Lăm ba mươi năm trước bởi vì luyện công mà bị bệnh liệt giường, mỗi ngày bị bệnh tật tra tấn, nhưng khi Thước Nhạc nhìn thấy hắn, phát hiện tâm tính người này rất bình thản, nằm ở nơi đó tạo cho người ta cảm giác tao nhã tựa ngọc.
Thước Nhạc cẩm thận kiểm tra một lúc, tình huống của hắn không khác lắm so với Tần lão, đều bởi vì luyện công mà thành, có điều tính trạng của hắn phức tạp hơn. Chân khí chạy loạn trong cơ thế hắn, khiến kinh mạch khắp nơi bị phá rối tinh rối mù, tuy nhiên cũng bởi vì những chân khí đó tồn tại mà thân thể hắn được cải tạo, rắn chắc như kim cường. Nhiều năm như vậy mà thân thể không bị khô héo cũng vì nguyên nhân này.
Rất nhanh, Thước Nhạc đã tìm được phương pháp điều trị tốt nhất. Tình trạng của hắn chỉ cần dẫn chân khí quay về quỹ đạo bình thường, tiến hành sự tuần hoàn bình thường là được. Tuy nhiên kinh mạch trong cơ thể Tần Văn Lâm đã bị phá hỏng, vỡ tan, muốn tiếp nhận được chân khí cũng rất khó khăn.
Sử dụng linh tuyền thì lại có thể, tuy nhiên, nếu lấy thứ đó ra thì sẽ vô cùng phiền phức.
“Bác sĩ Thước không cần khó xử, bệnh của tôi đã kéo dài hơn ba mươi năm, nhiều bác sĩ cứu chữa vẫn không có tác dụng gì, lòng tôi cũng không bắt buộc, chỉ không muốn người nhà thương tâm.” Tần Văn Lâm thấy bác sĩ đứng đó cau mày, mỉm cười nói, bệnh tật nhiều năm đã khiến hắn hiểu rõ, cũng không quá thất vọng.
Thước Nhạc thấy hắn cười ôn hòa như vậy, trong lòng vô cùng kính trọng, “Tuy rằng hơi phiền phức, nhưng vẫn có thể chữa được.” Từ trong hòm chữa bệnh lấy ra một bộ ngân châm.
Đầu tiên dẫn đường cho chân khí trong cơ thể ngưng tụ lại, chậm rãi dẫn dắt, sau đó sử dụng ngân châm giam lại trong mấy đại huyệt. Tần Văn Lâm có thể cảm giác được chân khí trong cơ thể thay đổi, tra tấn nhiều năm qua đã làm hắn quên mất cảm giác đau đớn là thế nào.
Những bước này tuy rằng đơn giản nhưng khi tiến hành lại rất khó, chân khí trong cơ thể Tần Văn Lâm cơ bản đã đạt tới trình độ tiền tiên thiên thời kỳ, Thước Nhạc muốn dồn chân khí lại thì vô cùng vất vả, phải có năng lực khống chế rất lớn. May mà cảnh giới của Tần Văn Lâm kém cậu rất nhiều.
Thước Nhạc lấy từ không gian ra một cây ngân châm đặc biệt, tại ngân châm có một không gian nhỏ, bên trong có thể đặt dược vật. Thước Nhạc tiến hành pha chế linh tuyền với nước hồ, sau đó rót vào trong ngân châm. Dung dịch sau khi phá chế sẽ không có tác dụng quá lớn như linh tuyền, nhưng cũng rất hiệu quả với hắn. Những chất lỏng này rót vào trong kinh mạch bị thưởng của Tần Văn Lân thì sau một thời gian, kinh mạch sẽ không phục, việc điều trị sau đó liền dễ dàng rất nhiều.
Tần Văn Lân tiến hành trị liệu liên tục một tuần, kinh mạch đã gần như khôi phục. Bởi vì nhiều năm qua, cơ thể đã được chân khí rèn luyện, sau khi kinh mạch nối liền, trải qua một thời gian hồi phục là có thể đi lại. Tuy nhiên, kinh mạch của hắn dù sao vẫn còn hơi yếu, Thước Nhạc vẫn giam chân khí trong cơ thể hắn lại, từ từ thả ra.
Một tuần này, Khúc Phàm vì chuyện của đơn vị, mỗi ngày đều rất bận. Kỳ Kỳ đã được nghỉ, Thược Nhạc đã xin nghỉ, chờ Khúc Phàm được nghỉ thì cả nhà họ sẽ đi du lịch.
Gia viên trong không gian đã được xây dựng xong xuôi, ngay cả cây cối cũng được di tản gần xong. Nhiều năm qua, Thước Nhạc vẫn để sư phụ ở Lý gia giúp chế tạo gia cụ, mấy năm qua cũng tích cóp được chút út, còn lại, khi rảnh rỗi Thước Nhạc cũng làm không ít, tạm thời đủ dùng.
Tuy rằng trong không gian không còn ai khác, nhưng bọn họ vẫn xây tường, như vậy mới giống nhà. Sườn phía đông của sân là Tứ Tiến viện được xây dựng đầu tiên, cũng là chủ viên của họ, bởi vì xây dựng phòng ở không bị hạn chế về nguyên liệu, những sương phòng trong già giữa đều xây rất lớn, rường cột chạm trổ vô cùng tỉ mỉ.
Sau Tứ Tiến viên là một tòa tứ hợp viện Tam Tiến, kết cấu phòng ở nơi này tương tự với viện phía trước, nơi này cũng coi như nhà giữa, nhưng lại được ngăn cách với viện tử phía trước bằng một con đường lớn nên cũng coi như một gian nhà riêng biệt, để mấy lão nhân ở. Đây cũng là nhiệm vụ mà mấy lão nhân trong nhà giao cho họ sau khi biết chuyện. Đi qua đường lớn về phía tây, lọt vào tầm mắt là một hồ nước rộng hơn sáu nghìn mét vuông, lần lượt gặp được tứ hợp viện Tam Tiến Tứ Tiến, còn thêm một khoảng sân. Khu vườn trong nhà giữa xây một tòa lầu hai mươi bảy tầng, phía tây có hai tòa lầu nhỏ, phía đông một tứ hợp viện nhỏ, thanh tĩnh lịch sự tao nhã. Đối diện nhà giữa là một tòa thủy các*, hai bên vườn đối diện hồ, Thước Nhạc chuẩn bị chỗ này làm thư viện, hai tòa lầu ở Tây Sương khi nhà giữa làm nơi đặt sách, sau này có thể để lượng lớn ngọc giản. Thước Nhạc còn chuẩn bị khắc những tri thức trong đầu ra, đưa cho người trong nhà học tập. Tứ hợp viện nhỏ ở phía đông ngày thường sẽ dùng làm nơi để người trong nhà đọc sách luyện tập, coi như tiểu thư phòng.
*thủy các: theo ta hiểu thì là tòa nhà được xây cạnh hồ, như hình:
Bên cạnh thủy các có một chiếc cầu cầu nổi*, đi đến đảo nhỏ giữa hồ, bốn viện mai lan trúc cúc quanh đảo nhỏ đều là kiểu dáng phía nam.
*cầu nổi: cầu được xây nổi trên mặt nước, bằng gỗ.
Đảo nhỏ trong hồ về cơ bản chính là trung tâm của cả khu nhà. Phía tây của hồ được Thước Nhạc trồng toàn cây đào, trong đó ngoại trừ một tòa nhà ba gian thì không còn kiến trúc nào khác, sau này nếu cần thì có thể ở trong đó.
Hoa cỏ cây cối trong sân đều được trồng lại, còn cả cá trong hồ cũng đều được chọn lựa tỉ mỉ, nơi nơi là cảnh đẹp.
Xây xong nhà, bày xong đồ nội thật, nhưng nếu muốn bố trí lại hoàn chỉnh thì cần rất nhiều thời gian, nhưng cũng đã có thể ở tạm, còn lại thì cứ từ từ tiến hành.
Kỳ Kỳ cùng Gia Gia được nghỉ, Thước Nhạc đưa mấy đứa nhỏ vào trong không gian, bản thân thì bắt tay vào chuẩn bị. Vốn hai người định tới Hải Nam dạo chơi trước, sau đó sẽ tới Paris đón cha mẹ cùng Quả Quả, sau đó cả nhà sẽ du ngoạn ở Châu Âu. Ừm, lần này có thể đi du lịch thêm mấy nước nữa, dù sao cũng chỉ cần một hộ chiếu. Sau đó chờ Quả Quả khai giảng, bọn họ sẽ quay về, cứ vậy thì sẽ đón năm mới tại nước ngoài. Thước Nhạc cứ suy đi rồi lại tính lại, vẫn nên làm luôn hộ chiếu của cha mẹ, mấy người thím Ngô cùng bọn nhỏ luôn thể, miễn xảy ra rắc rối. Năm nay, chú Lâm thím Lâm ở lại nhà, hai người họ đến dịp tết cần phải về quê.
Thước Nhạc xin nghỉ đông, Tần Văn Lâm tiến hành hồi sức cũng không cần đến cậu, cho nên trong thời gian du lịch này, cậu không cần lo nghĩ điều gì, tiến hành trị liệu lần cuối cho hắn, Thước Nhạc cũng có thể không cần quan tâm nữa. Hắn khôi phục khá tốt, đoán rằng trong khoảng hai năm hắn sẽ có thể đột phá, bước vào tiên thiên. Lần này Tần gia có hai vị cường giả tiên thiên, cũng có hy vọng rồi.
Thước Nhạc, trong thời gian chờ Khúc Phàm được nghỉ, mỗi ngày đều ôm sổ tay du lịch xem, hơn mười quyển sổ tay su lịch đều bị cậu xem qua, từng bức tranh trong đó, những khung cảnh tuyệt đẹp, thức ăn ngon, nơi mua sắm, nơi chơi đùa, mỗi khi thấy thích thú thì sẽ đánh dấu trên tranh, sau đó liệt kê ra sổ nhỏ, rồi sắp xếp lịch trình. Mấy tiểu quỷ trong nhà cũng rất hưng phấn, tiến hành chuẩn bị, đáng tiếc Khúc Phàm mãi mà vẫn không xác định được thời gian xuất hành.
Một tuần sau khi kỳ nghỉ bắt đầu, tối Khúc Phàm về nhà, thấy Thước Nhạc đang ngồi trên ải tháp* ở gian sườn, cầm bút viết viết, trên tháp đặt rất nhiều sổ tay du lịch. Hắn ngồi xuống cạnh cậu, ôm lấy Thước Nhạc, hôn lên vành tai cậu, “Thân ái nha, chúng ta không thể đi Hải Nam rồi.”
*ải tháp: giường thấp
Thước Nhạc quay đầu, vừa vặn mặt đối mặt với khúc Phàm, dùng mũi cọ cọ mũi Khúc Phàm, hơi giận hỏi, “Vì sao?” Chuyến du lịch mong ngóng đã lâu bị ngâm nước nóng.
Khúc Phàm cười cười, khẽ nhéo eo Thước Nhạc, “Sự kiện lần này xảy ra chút việc ngoài ý muốn, ừm, anh cần để ý thêm chút nữa, cho nên chúng ta không đi Hải Nam được. Tuy nhiên nếu em thấy hứng thú thì chúng ta đến thảo nguyên Châu Phi du lịch thì sao nhỉ?”
Mắt Thước Nhạc sáng lên, “Châu Phi? Nhiệm vụ của anh ở Châu Phi?”
“Ừ, cộng hòa Leah (???) được nước ta ủng hộ, thời gian trước, quân đội của nước họ bởi vì thi hành nhiệm vụ mà tiến vào rừng rậm ma quỷ, một đội hơn bốn mươi người cũng không có ai trở về, trong đó còn có năm đội viên trong nhóm anh được Cục Đặc vụ phái đi hỗ trợ.”
“Chẳng lẽ bọn họ để anh nghĩ cách cứu viện sao?”
“Những công việc ngoài khối không thuộc quản lý của anh, nhưng bọn họ lại lấy lý do năm người kia mà ép anh vào, trước đó cũng có mười nhân viên của Cục Đặc vụ tiến vào, đến giờ cũng chưa đi ra. Bọn họ đều có kinh nghiệm về cây cối, trong đó còn có một cường giả cấp Â, những người này có tỉ lệ gặp nạn rất thấp, cho nên trong cục vẫn chuẩn bị phái một nhóm người đi. Bởi vì lúc trước khi bọn họ chấp hành nhiệm vụ còn đang nắm trong tay một phần văn kiện rất quan trọng. Hai ngày nay bởi vì cục ngoại giao rất quen thuộc với Leah cho nên anh muốn đưa những người đó qua, cũng không cần vào.”
Thước Nhạc ném cho hắn ánh mắt xem thường, “Em mới không tin đâu, anh có thể không vào chắc.”
Khúc Phàm cười cười, “Anh quả thật thấy thú vị nha. Thế có muốn đi không?” Trong máu thịt đàn ông luôn không bao giờ thiếu nhiệt huyết mà.
Lấy khửu tây huých hắn một cái, “Tất nhiên phải cùng đi. Bao giờ xuất phát?”
Khúc Phàm nhìn đồng hồ, “Hai giờ nữa, vừa lúc hoàng tử Leah đến nước chúng ta tham dự phỏng vấn, chúng ta ngồi chuyên cơ của hắn về đó.”
“Em thấy anh không chút sốt ruột nào ấy nhỉ?”
“Sốt ruột cũng vô dụng thôi, bên ngoài rừng rậm ma quỷ có chướng khí, độc tố rất mạnh, cứ năm ngày mới tan một lần, còn hai ngày nữa mới đến lần tiếp theo.”
“Anh vừa nói vậy em cũng cảm thấy thú vị. Được rồi, vật dụng linh tinh em đều chuẩn bị xong rồi, nhưng hộ chiếu của cha mẹ với bọn nhỏ vẫn chưa làm xong nữa.”
“Không sao, anh đã nói chuyện với cục trưởng. Dù sao trong cục cũng biết kế hoạch của chúng ta, bọn họ sẽ xử lý, vừa lúc chúng ta có thể ngồi máy bay miễn phí.” Coi như là Cục cho hắn một phần thưởng đặc biệt đi, dù sao ngày nghỉ của hắn cũng đã sớm được định sẵn.
“Ồ, quá tốt, em đã sớm muốn tới Châu Phi, nơi đó nhiều động vật như vậy, aiz, chúng ta có thể bắt vào con cho vào không gian không?”
“Chờ xong việc, anh với em cùng bắt.”