Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 57: Quyết định đột ngột




“Thước Nhạc—“ Ba người vừa đi tới, chợt nghe thấy hai thanh âm đồng thời vang lên, Trương Húc cùng Tạ Minh đồng thời tiến lên đón tiếp, hai người nhìn nhau, Trương Húc có chút ngượng ngùng buông tay xuống. Từ khi ở công ty thấy Thước Nhạc ở cùng với tổng tài, trong lòng hắn luôn có chút bất an, vẫn muốn tìm Thước Nhạc giải thích, dù sao, trước kia, hắn với Thước Nhạc có chút mâu thuẫn, nhưng lúc này, đám bạn học thấy hắn đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy, vẻ mặt hắn lại hơi xấu hổ.

Tạ Minh lúc này với lúc trước là hai trạng thái khác hẳn, lúc này cậu mặc tây trang giày da, cả người đều mang bộ dáng của người thành đạt, “Nào Thước Nhạc, ngồi đây.” Ở thời điểm tối tăm nhất của cuộc đời, cũng chỉ có Thước Nhạc không xem thường cậu.

“Tạ Minh thay đổi nhiều lắm nha, hiện tại công việc vẫn ổn thỏa chứ nhỉ.” Cậu thật ra biết vì sao Tạ Minh lại thay đổi nhiều đến vậy, dù sao hàng năm phần hoa hồng được chia khiến tài khoản của cậu có thêm không ít số không.

Vẻ mặt Tạ Minh có chút đắc ý, không chờ cậu nói gì, Trương Du bên cạnh đã nói, “Tạ Minh người ta hiện tại chỉ ngồi một chỗ chờ tiền dâng đến tận cửa thôi, thế giới bây giờ sử dụng thiết bị bảo vệ môi trường mà bọn họ giữ độc quyền. Thời gian trước mới vừa nhận được chứng nhận của nhà nước, hiện tại đã thành con cưng của chính phủ rồi.” Ngoài miệng nói vậy, cô cũng hơi hâm mộ, ai cũng không nghĩ rằng tên mọt sách năm đó có thể trở thành người thành đạt như ngày hôm nay, cũng thật khiến người khác rớt cả mắt.

“Chúc mừng chúc mừng. Ha ha, cậu rốt cuộc thành công rồi.” Thước Nhạc cười híp mắt chúc mừng, trên tay cậu nắm không ít cổ phần của công ty cậu ta, chúc mừng người ta cũng là chúc mừng chính mình. Trước đó, cậu cũng chỉ nhất thời tốt bụng, chỉ muốn giúp đỡ bạn học cũ đôi chút, không ngờ sẽ có được kết quả như vậy. Hiện tại, Béo ca vẫn còn hơi hối hận, lúc trước không đầu tư thêm tiền vào.

Khúc Phàm ngồi bên cạnh, thấy Thước Nhạc nói chuyện với bạn học kia, trong mắt lộ ý cười, ngẫu nhiên nói một hai câu với Tôn Kỳ bên cạnh.

Đám bạn học trên bạn cũng không quen hắn, bắt đầu nhìn Tôn Kỳ đang nói chuyện với hắn, còn tưởng rằng là đồng nghiệp của Tôn Kỳ. Đối tượng của Phạm Thiến Thiến cũng là đồng nghiệp trong đơn vị của Tôn Kỳ nên hôm nay có không ít đồng nghiệp tới đây.

Hôn lễ bắt đầu tiến hành, đúng như câu nói trai tài gái sắc, Phạm Thiến Thiến là một cô gái rất tốt, lúc này lại là khoảnh khắc vui vẻ nhất trong cuộc đời người con gái, tự nhiên vô cùng xinh đẹp, thấy dáng vẻ hạnh phúc của cô, Thươc Nhạc rất hâm mộ. Lần trước tham gia hôn lễ của Tôn Kỳ cùng Chu Bình, cậu cũng chưa có cảm giác gì, nhưng lúc này bởi có Khúc Phàm ngồi bên cạnh, cảm giác đã khác đi, thấy hôn lễ của họ, lại thấy ghen tị trong lòng.

Khúc Phàm hiểu rất rõ suy nghĩ trong lòng vợ mình, nhẹ nhàng ghé đến bên tai Thước Nhạc nói nhỏ vài câu, “Thật sự có thể?” Thước Nhạc kinh hỉ nhìn Khúc Phàm, gật đầu, “Hoàn toàn có thể.”

Thước Nhạc không nhịn được mím môi cười, bộ dáng ngọt ngào kia, ai cũng thấy được.

Có lẽ do quá vui, nơi hai người ngồi ăn lại hơi mập mờ, vẻ mặt toát ra sự ngọt ngào, còn có những động tác thân mật kia, thật sự quá mờ ám rồi. Bọn họ không phải quan hệ đó đó chứ? Mọi người đều không phải kẻ ngốc, đã rõ ràng như vậy, ai mà không đoán ra chứ. Dần dần, vẻ mặt mọi người trên bàn phong phú lên, thần sắc cũng không giống nhau.

Thước Nhạc im lặng quan sắc đám bạn học trên bàn, trong lòng thầm thở dài, xem ra những bạn học không thể chấp nhận cũng không ít, sau này họp lớp cũng không cần tham gia nữa. Trên tay chợt ấm áp, Khúc Phàm thấy vẻ mặt cậu hơi ảm đạm, khẽ an ủi. Quay đầy nhìn thấy ánh mắt ôn nhu kiên định của hắn, cậu không tự giác nở nụ cười, giống như đóa hoa nở rộ, vô cùng xinh đẹp. Ngay cả Khúc Phàm cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Thước Nhạc nắm chặt tay Khúc Phàm, đột nhiên đứng lên, nâng chén rượu, đối mặt với đám bạn học, “Hôm nay tham gia hôn lễ của Thiến Thiến, gặp mặt mọi người, tớ thật sự rất vui. Nhân tiện đây cũng mời mọi người tới tham dự tiệc cưới của tớ với Khúc Phàm vào tháng sau, được tổ chức tại nhà tớ. Đến lúc đó, mời mọi người cùng đến chung vui.”

Đây cũng là chuyện Khúc Phàm vừa nói bên tai cậu, trước kia Khúc Phàm cũng từng muốn mang Thước Nhạc ra nước ngoài cử hành hôn lễ. Hai người đã bên nhau nhiều năm như vậy, suy nghĩ này cũng không phải chỉ ngày một ngày hai. Tuy nhiên, hắn nghiên cứu pháp luật của nhiều quốc gia, cho dù tại Hà Lan, việc kết hôn giữa những người cùng giới tính cũng có không ít yêu cầu. Tính chất công việc của hắn cũng không cho phép cậu kết hôn tại nước ngoài. Việc này trở thành tiếc nuối trong lòng hai người. Hôm nay thấy ánh mắt hâm mộ của Thước Nhạc, trong lòng cũng rung động, vậy thì cứ mời người thân bạn bè của hai người tới cùng dùng cơm, bản thân chuẩn bị hôn lễ thôi.

Không nói tới đám bạn học đang tràn đầy khiếp sợ kia, Thước Nhạc cũng đã hạ quyết tâm, mời bạn học đến nhà tham dự tiệc cưới, cũng coi như cậu chấm dứt một phần quan hệ với thế giới trần tục này. Cuộc sống trong căn cứ cũng dần quen thuộc, khi cậu bắt đầu tiếp xúc với thế giới kia, bọn họ cũng ngày càng cách xa thế giới này. Giờ đây, cậu đã hai mươi bảy tuổi, thân thể bởi vì từ khi nhập học đã gần như người nhỏ tuổi nhất, những người đang ngồi đây đều đã hai mười tá, hai mươi chín, không quá vài năm nữa mọi người cũng sẽ bắt đầu nghi ngờ. Huống chi, mỗi lần mang thai, cơ thể sẽ lại trải qua tiến hóa, cho dù biến hóa không lớn, nhưng cũng có thể bị người khác phát hiện, những chuyện xảy ra trong thời gian này cũng nói cho cậu biết, về sau, cậu không thể là người bình thường nữa. Sớm muộn cũng sẽ có ngày, cậu biến mất khỏi tầm mắt của những người này.

Tuy rằng đã hạ quyết tâm làm đám cưới, nhưng tâm lý của cậu vẫn có chút không cam lòng, đáy lòng vẫn hy vọng bạn học có thể nhớ rõ hai người, có thể nhớ kỹ Thước Nhạc thật sự, chứ không phải Thước Nhạc luôn đeo mặt nạ nho nhã ở trước mặt họ, cho dù cuối cùng bị bọn họ khinh bỉ, kỳ thị cũng không sao hết.

Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của bạn học, cậu chưa từng thấy thản nhiên như vậy. Vừa ngồi xuống, Khúc Phàm đã nắm cằm cậu hôn một cái. Chụt-một tiếng vang lên, khiến mọi người trên bàn bừng tỉnh, may mắn nơi bọn họ ngồi hơi khuất, trừ bỏ người ngồi bàn này thì không còn ai thấy hành động của họ.

Khụ khụ—Trương Húc ho khan hai tiếng, khô khốc nói một câu, “Chúc mừng chúc mừng.” Tuy rằng đã sớm nghĩ rằng họ có quan hệ như vậy, nhưng muốn thật sự chấp nhận vẫn hơi khó, nhưng hắn so sánh thiệt hơn, vừa nghe tên của Khúc Phàm thì hắn cũng đoán được quan hệ của Khúc Phàm với tổng tài, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.

Sắc mặt Tạ Minh thay đổi, dường như hơi trầm xuống, làn da màu đồng lúc xanh lúc tím, không ngừng biến hóa, sau đó, trợn trừng mắt lườm Khúc Phàm, tiến đến bên tài Thước Nhạc nói, “Người anh em, cậu thật sự là cái đó?”

“Đúng vậy. Hai người bọn tớ đã ở với nhau được tám, chín năm rồi.” Ngữ khí rất bình lặng, mặc kệ trong lòng những người này nghĩ sao, cậu cũng thấy rất đã, tình yêu được nói ra, không như trước kia cứ giấu giấu diếm diếm, dù sao cũng không đợi được sự chấp nhận của thế tục, vậy cứ quang minh chính đại đi thôi.

Tạ Minh cười khổ, nâng chén rượu lên, nhìn Thước Nhạc, “Bỏ đi, người anh em, cậu đã lựa chọn như vậy, tớ cũng còn gì để nói nữa chứ, chúc cậu hạnh phúc.” Lắc đầu, nâng tay, một hơi uống cạn, hắn vốn luôn ngứa mắt những người như vậy, nhưng chuyện này lại xảy ra với bạn hắn, hắn có thể nói gì chứ, ai, vẫn tôn trọng lựa chọn của người khác thôi.

Ra khỏi khách sạn, nụ cười trên mặt Thước Nhạc chưa từng thay đổi, mặc dù có vài bạn học không thể chấp nhận mối quan hệ của hai người họ, nhưng bọn họ dù sao cũng là người trẻ tuổi, có thể tôn trọng hai người, không để người khác nói vào nói ra, hơn nữa còn có nhiều hơn tỏ ý sẽ tham dự tiệc cưới của hai người, khiến Thước Nhạc rất vui vẻ.