Đi nào, mấy người chúng ta tới phòng bài chơi chút đi.” Lí Sáng đứng lên nói với mấy công tử đang ngồi.
“Được, hôm trước tôi thua mấy chục vạn, hôm nay muốn thắng lại.” Triệu Khôn Đức rên rỉ một tiếng, lắc lắc tay, giống như muốn đuổi đi vận đen vậy.
“Ha ha, với bàn tay thối kia của cậu mà muốn thắng ấy hả, mặt trời mọc đằng tây.” Trương Trí Trữ là kẻ thích trêu trọc người khác.
Triệu Khôn Đức nhấc chân đá, “Biến đi.” Hai người bắt đầu đùa giỡn.
“Được rồi, đừng nháo nữa.” Bạch Thần ngồi trong cùng đẩy đẩy mắt kinh, liếc mắt nhìn hai người rồi đứng dậy.
Triệu Khôn Đức ngoe nguẩy nắm đấm, rồi dừng lại.
“Vinh Bác, Mộc Lân, các cậu lần đầu tiên đến câu lạc bộ, sau này cũng là hội viên của câu lạc bộ, sau này phải đến thường xuyên đó, đôi khí sẽ có thu hoạch bất ngớ đó.” Bạch Thần nhẹ cười với hai thành viên mới.
“Ha ha, anh Bạch khách khí quá, em cùng Mộc Lân muốn ở lại kinh thành một thời gian, sau này còn cần anh giúp đỡ nhiều.”
Mấy người vừa nói chuyện vừa đi tới đại sảnh. Trong đại sảnh có không ít người muốn tiến lại làm quen, nhưng ngại thân phận nên không làm.
Một đoàn người đi lên tầng hai, vừa định đi lên trên nữa thì thấy đội trưởng đội cảnh vệ đi đến bên cạnh Lí Sáng, vẻ mặt khẩn trương lạ kỳ, nhỏ giọng nói, “Lí thiếu, bên sân vận dộng có chút việc.”
“Hả? Sao vậy?” Lí Sáng có chút bất ngờ nhíu mày, chẳng lẽ có người dám làm loạn ở đây?
Đội trưởng đội cảnh vệ khó xử, hơi dừng lại chút, “Cậu vẫn nên đi xem đi ạ.”
Lí Sáng trừng mắt nhìn đội trưởng đội cảnh vệ, quay đầu lại, “Các cậu, có chút chuyện, các cậu đi trước đi, tớ tới sau.”
Bạch Thần hơi nhíu mắt, “Chúng ta cùng đi luôn.” Hắn cũng là cổ đông của câu lạc bộ, từ khi khai trường đến nay chưa từng có ai tới quấy rối đâu.
Tuy rằng không muốn xảy ra chuyện xấu hổ trước mặt hai vị thiếu gia thế gia, nhưng Bạch Thần đã nói như vậy, sẽ không phản đối, “Ta muốn xem rốt cuộc ai an gan hùm mật gấu dám tới đây gây sự.” Lí Sáng thầm oán.
Nghĩ rằng không thể cứ vậy dẫn cả đám người đi qua, Lí Sáng dẫn mọi người đi tới phòng giám sát, liền thấy ba bảo vệ trong phòng đang trợn mắt theo dói, bộ dáng vô cùng ngốc nghếch, khiến hắn vô cùng khó chịu.
Lập tức dẫn mọi người tiến lên theo dõi qua màn hình giám sát, nhất thời, mấy người đều trợn mắt há hốc mồm.
Trong các phòng của câu lạc bộ đều có thiết bị giám sát, thật ra cũng chẳng giám sát cái gì, chỉ là một thủ đoạn bảo an thôi, theo đó, sân tennis cũng được trang bị. Lúc này trên màn hình giám sát của sân tennis thứ ba đang có người chơi bóng. Có điều hai người này chơi khiến cho người ta rất ngạc nhiên. Hai người kia giống như không chịu chút trọng lực nào bay tới bay lui, quả bóng tennis màu vàng bay với tốc độ của đạn từ bên này sang bên kia. Trên màn hình chỉ có thể nhìn thấy từng dải ánh sáng, hơn nữa bởi vì tốc độ của hai người quá nhanh mà trên màn hình xuất hiện rất nhiều hư ảnh, lập tức hai bên lưới như xuất hiện hơn mười người giống nhau, khinh công? Thần tiên?
“Hai người này ở đâu? Mau mau— dẫn chúng em tới đó đi.” Cơ Mộc Lân túm lấy Triệu Khôn Đức, vẻ mắt vô cùng hưng phấn. Tống Vinh Bác bên kia đỡ hơn, nhưng từ ánh sáng nơi hai mắt hắn cũng có thể thấy được sự vội vàng của hắn. Những người khác không nhìn ra, hai người họ tử nhỏ đã luyện cổ võ tất nhiên biết, hai người kia đã tiến vào cảnh giới thiên tiên. Có điều tu vi của họ hiện không đủ, nên chưa thể nhìn gia là tiên thiên tầng thứ mấy. Hiện nay trong giới cổ võ, người tiến vào tiên thiên có thể nói là đếm trên đầu ngón tay. Hai người họ từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện, hiện tại cũng chỉ vừa mới bước vào sơ giai tầng đầu tiên, nhưng so với đám bạn cùng chăng lứa đã rất nổi bật, không ngờ rằng tại nơi đây lại thấy được hai người bước vào tiên thiên. Chẳng lẽ, người bước vào tiên thiên là rau cải trắng, đâu đâu cũng thấy?
Kỳ thật đây cũng không phải khu vực của võ giả, người tu hành tại Thần Châu đều rất bảo thủ, phần lớn lánh đời không lộ diện, người tu hành bởi vì tuyệt tự mà cũng dần biến mất, báo bối của Cục Đặc vụ kia cũng chỉ mới tiến vào kỳ Tâm Động, kỳ Kim Đan đã là mục tiêu cao nhất của người tu hành. Cảnh giới tiên thiên của cổ võ giả* chính là kỳ trúc cơ của người tu chân, nói cách khác, người tu chân cùng cổ võ giả không cùng cấp bậc. Cổ võ giả khi đạt tới cảnh giới tới tiên thiên, vì không có phương pháp tu luyện nên rất ít người có thể đi tới tầng cuối cùng, cho nên cảnh giới tiên thiên đã sớm là cực hạn của họ. Nhưng xã hội hiện nay, cổ võ giả cũng nổi bật trong giới tu hành. Cục Đặc vụ mặc dù có không ít tinh anh cổ võ, đa phần là do Cục Đặc vụ bồi dưỡng ra, con cháu thế gia cũng không có ai, lại nói, hai người kia cũng thuộc lớp tinh anh của thế hệ trẻ.
*Cổ võ giả: người luyện cổ võ
Khi mấy người bước vào sân tennis của Khúc Phàm cùng Thước Nhạc, hai người lập tức phát hiện, cũng ngừng lại động tác. Tuy rằng biết nơi này có thiết bị giám sát nhưng hai người cũng không lo bị người khác phát hiện họ chơi như vậy. Cho dù xuất phát từ mục đích gì, Lí Sáng cũng sẽ không để những cuộn băng ghi hành của nơi này truyền ra ngoài. Tuy nhiên, họ thật không ngờ Lí Sáng lại mang theo vài người bước vào đây.
Hai người đi tới bên cạnh sân cầm lên khăn mặt cùng trà, Khúc Phàm tốt hơn chút, vận động hơn một tiếng cũng không khiến hắn có thay đổi gì, Thước Nhạc thì kém hơn chút. Hiện tại đang vào thời kỳ đặc biệt, thân thể cậu phải phân ra một phần năng lượng cung cấp cho đóa hoa sen nơi bụng. Tuy nhiên, vận động một giờ khiến cơ thể cậu thoải mái hơn nhiều, có chút cảm giác vô cùng vui sướng, trong quá trình chơi bóng, linh khí tiến hành thanh lọc cơ thể cậu, cũng đào thải một chút tạp chất. Điều này đối với bọn họ mà nói là hiếm gặp, bọn họ bắt đầu thích cảm giác này.
Thả khăn mặt xuống, nhìn Khúc Phàm không nhịn được cười, “Sao, hôm nay em có tiến bộ hơn lần trước đúng không?” Bởi vì vận động, hai gò má xuất hiện màu đổ khỏe mạnh, mẫy lọn tóc bởi vì mồ hôi dính trên trán, ánh mắt vô cùng sáng. Khúc Phàm nhìn thấy, yết hầu không nhịn được lên xuống, nếu không phải địa điểm không chó phép, hắn thật muốn ôm cậu tiến hành một loại vận động kịch liệt khác.
Đưa mắt nhìn mấy người bên cạnh, Khúc Phàm cầm khăn mặt lên lau trán cho Thước Nhạc, “Chúng ta đi tắm. Hôm nay cảm thấy rất khá, về sau có thể thường xuyên đến hoặc thành lập một sân tennis thật sự trong không gian.”
Gật đầu, “Vận dụng linh khí với cường độ thấp trong thời gian dài có được hiệu quả tốt lắm. Có thể thường xuyên tiến hành.” Thả khăn mặt xuống, đi theo Khúc Phàm ra ngoài sân.
Ngoài dự kiến của hai người, người nói chuyện đầu tiên với họ không phải Lí Sáng, mà là hai người mà họ không biết. Đương nhiên, trong những người này, họ cũng không biết ai ngoài Lí Sáng.
Tống Vinh Bác nhìn hai người bước từ xa đến, từ xa đã ôm quyền, “Tống thị tại Lĩnh Lam Vinh Bác xin ra mắt hai vị tiền bối.”
“Cơ thị tại Mạc Bắc Mộc Lân xin ra mắt hai vị tiền bối.” Cơ Mộc Lân theo sau Tống Vinh Bác nâng tay chào hỏi.
Trong giới cổ võ, bối phận rất quan trọng, nhưng không gặp phải người không có quan hệ, việc xưng hộ lại phải dựa theo tu vi, điểm này cũng không khác so với giới tu chân.
Thước Nhạc không được tự nhiên, hai người này cũng xấp xỉ tuổi cậu, nhìn bề ngoài còn có vẻ lớn tuổi hơn cậu, giờ lại hành lễ với cậu, thật không biết làm sao. Khúc Phàm thản nhiên tiếp nhân, ở Cục Đặc vụ vài năm, Khúc Phàm cũng nghe qua những chuyện này, hơn nữa hắn cũng là người tu hành, cũng có thể nhận được một câu tiền bối của bọn họ, nghe hai người giới thiệu cũng biết được lai lịch của hai người, “Hai người các cậu một nam một bắc lại cùng đến đây, thật ngạc nhiên.” Sau đó nhìn Tống Vinh Bác, “Tống Hiêm Hàm là gì của cậu?”
Tống Vinh Bác hơi ngạc nhiên, cung kính nói, “Đó là tiểu thúc của hậu bối.”
Khúc Phàm cười cười, “Giúp ta chuyển lời, chờ Hiên Hàm xuất quan về nhà thì đến nhà ta làm khách, ta vô cùng cảm ơn cậu ấy đã giúp đỡ lần trước.”
Tống Vinh Bác gật đầu, “Vinh Bác nhất định chuyển lời. Nhưng tiểu thúc lần này không biết sẽ bế quan đến bao giờ, không biết khi nào mới có thể hoàn thành nữa.”
“Không sao, sắp tới ta có lẽ sẽ rời kinh.” Không nghĩ tới có thể gặp được người nhà của Tống Hiên Hàm ở nơi này, lần này cậu ta xuất quan sợ rằng cũng đạt tới tiên thiên, thực lực Tống gia cũng sẽ được đề cao.