*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bác sĩ Brown trước đó từng nói với mấy đồng nghiệp, bên Yến Kinh có một bác sĩ cỡ nào tài giỏi trong lĩnh vực não ngoại, mấy người nhìn thấy bác sĩ kia trẻ như vậy có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không phải lừa dối, Thước Nhạc dùng hành động của mình chứng mình cho họ thấy sự tài giỏi của mình. Quan sát liên tục mấy ca phẫu thuật khiến mấy bác sĩ này không ngừng thán phục.
Lúc này, Thước Nhạc đã không cần đến làm việc ở phòng cấp cứu, y tá Khương và y tá La được điều đến phụ tá cho Thước Nhạc, trở thành y tá trợ lý của cậu. Y tá La thấy được mấy ca bệnh mà bác sĩ Lý đưa cho đoàn trao đổi xem lúc đó, bốn ca trong đó là ca mà Thước Nhạc từng làm, bị mô phỏng lại. Y tá La biết bác sĩ Lý mượn Thước Nhạc để tăng công lao cho mình. Bác sĩ Lý muốn mượn những thứ này để che đậy những sai lầm trước đó của mình, đây cũng là nguyên nhân mà cô ta lại muốn điều Thước Nhạc ra ngoài như vậy.
Y tá La nói chuyện này cho Thước Nhạc, cậu chỉ thở dài mà không nói gì. Nhưng phó viện Tần bởi chuyện kia mà rất chú ý đến Thước Nhạc, khi Thước Nhạc tiến hành hoạt động trao đổi đã đề cập tới chuyện để Thước Nhạc chuyển khoa, chuẩn bị điều cậu đến thẳng khoa ngoại. Tuy cậu rất giỏi trong lĩnh vực não ngoại, nhưng phó viện Tần vẫn hy vọng cậu có thể mở rộng hoạt động trong những khoa khác, sử dụng quyền hạn của mình điều Thước nhạc đến khoa tâm ngoại. Cũng chính bởi vậy, ông cũng tìm hiểu những chuyện Thước Nhạc làm ở khoa cấp cứu, cũng hiểu rõ hết mọi hành vi của bác sĩ Lý, đây là chuyện vô cùng xấu xa, tuy không tước bỏ chức vị của cô ta, nhưng chuyện nâng chức lại không có hy vọng. Mà hai bác sĩ thực tập đối đầu với Thước Nhạc cũng bị đưa lại trường, bệnh viện họ không cần người không có ý đức, chỉ biết ghen tị người khác như thế.
Thước Nhạc cũng không quá băn khoăn chuyện mình sẽ làm việc ở nơi nào, nhưng mà cho dù phó viện Tần không sắp xếp như vậy, cậu cũng hy vọng có thể làm việc ở những khoa khác một thời gian.
Làm việc ở khoa ngoại, Thước Nhạc cũng không cần làm việc 24 giờ, tan ca ban ngày về nhà đã thấy anh Béo dẫn theo vợ anh đến đây. Chị Béo giờ quả thật có thể gọi là chị Béo được rồi, một thời gian không gặp trở nên mượt mà rất nhiều, tuy rằng vẫn thật xinh đẹp nhưng dánh người như vậy khiến người ta cảm thấy rất có hỉ cảm. Thước Nhạc nhìn bụng chị, đoán rằng cuối năm sẽ có bé mập mập rồi.
“Anh Béo, hôm nay sao có thời gian đến đây thế? Chị dâu cứ ăn đi ạ, không cần đút nó đâu.” Thước Nhạc vào sân đã thấy anh Béo đang ngồi dưới gốc cây phe phẩy chiếc quạt hương bồ, chị Béo ngồi trên hành lang gấp khúc, bưng đĩa hoa quả trên tay, vừa ăn vừa đút cho Miu Miu, bé Miu Miu thì đang ngồi nơi đó vừa chơi vừa ăn. Thằng bé này chỉ ở trước mặt người quen mới như vậy. Nhưng nhìn bộ dáng mang thai của Vu Hinh Phỉ, Thước Nhạc cũng khá lo lắng.
“Không sao, chị tốt lắm, mấy hôm nay ở nhà rảnh phát hoảng, anh Béo em chẳng để chị làm gì cả, em xem chị sắp béo thành gì rồi đây này.” Vu Hinh Phỉ ngoài miệng kêu ca về hình thể của mình nhưng trong lòng rất vui, cô cùng anh Béo đã nhiều năm không có con, hiện tại tất nhiên sẽ coi con thành trời.
“Ha ha, béo càng khỏe, càng khỏe.” Anh Béo bên cạnh cười ngây ngô, hiện tại anh chính là có con vạn sự lành, một lòng một dạ trông ngóng lão bà sinh ra bé trai mập mạp, đương nhiên bé gái cũng tốt nữa.
Thước Nhạc tiến lên ôm Miu Miu rồi ngồi xuống, “Anh chị hôm nay sao lại tới đây?”
Anh Béo nghe vậy ngồi dậy, lấy túi vải từ đâu đó ra, “Cậu xem còn chẳng phải vì mang đồ đến cho cậu sao, đợt trước cậu đưa ảnh, mấy hôm trước đến Lưu Ly hán tìm được mấy thứ, cậu xem thử có phải loại tài liệu đó không?”
Thước Nhạc vừa cầm lấy đã cảm thấy được sự khác biệt, thứ này tuy không lớn nhưng lại rất nặng. Thước Nhạc mở ra nhìn, là một pho tượng phật màu bạch kim, nếu gặp người không biết sẽ nghĩ rằng đây là một khối đá màu thổ hoàng*, nhưng Thước Nhạc lại biết đây là một miếng đá Không Minh, là tài liệu tốt để luyện chế không gian. Trước đó còn bàn bạc với Khúc Phàm chế tạo cho người nhà tùy thân không gian để sử dụng, hiện có được thứ này cũng dễ hơn nhiều. Đừng nhìn miếng đá Không Minh này nhỏ như vậy thôi nhưng bởi nó chỉ có tác dụng làm chất dẫn nên mỗi trang bị không gian đều dùng rất ít.
*đá màu thổ hoàng (土黄色石头雕)
“Anh Béo, anh thật đúng là phúc tinh của bọn em mà, không ngờ anh thật sự có thể tìm được.”
“Không thấy anh Béo nhà cậu có phúc dạng (aka thân hình có phúc) như vầy hay sao, có chuyện gì cứ giao cho anh Béo đây.” Anh Béo nghe Thước Nhạc nói vậy liền biết thứ này tìm đúng rồi, trong lòng cũng trở nên vui vẻ.
“Giao chuyện gì cho anh Béo?” Chỉ thấy Khúc Bình, Phí Dương đi từ ngoài vào, thuận miệng hỏi.
Phí Dương đã lâu không gặp, mấy ngày nay đang xử lý vài chuyện ồn ào, các phóng viên vẫn rất dai dẳng, y không muốn bọn họ theo về tận nhà.
Thấy Thước Nhạc ở trong sân, ánh mắt Phí Dương sáng lên, lại nhìn bộ dạng của chị Béo, Phí Dương mang vẻ hâm mộ, ánh mắt nhìn Thước Nhạc lại càng sáng.
Thước Nhạc liếc trắng mắt, dẫn Phí Dương đi vào Đông sương.
Chưa kịp ngồi xuống, Phí Dương liền kéo tay Thước Nhạc hỏi, “Nhạc Nhạc, chuyện cậu nói với anh cả cậu có thật không thế?”
Thước Nhạc ngồi xuống, “Ha ha, nhìn anh vội chưa này, tất nhiên là thật. Dù hôm nay anh không đến, mấy hôm nữa em cũng phải tìm anh đến. Anh cũng nghe anh cả nói rồi đó, các anh nghĩ sao?”
Phí Dương ngồi xuống, “Theo lời cậu nói, đứa nhỏ này thật sự có thể chấp nhận bọn anh sao? Nó tính là người hay là yêu?”
“Tất nhiên, đứa nhỏ phải dùng máu của anh và anh cả để dưỡng dục, sau năm tháng, vào lúc ý thức của đứa bé xuất hiện thì anh và anh cả có thể nói chuyện cùng bé, liên hệ giữa ba người trong lúc đó còn thân mật hơn cả quan hệ huyết thống nữa. Còn chuyện là người hay là yêu cũng không biết nói sao nữa, thực tế sau khi đứa nhỏ xuất thế sẽ mang hình người nhưng cũng có một cơ thể thực vật nữa, cho nên không phân rõ được.”
Phí Dương nghe rồi gật đầu, nụ cười cũng nhẹ nhõm hơn, nhìn Thước Nhạc, “Nhạc Nhạc, rất cảm ơn cậu.”
“Khách khí gì chứ, dù không có tầng quan hệ của anh cả thì cũng phải giúp anh mà.”
Phí Dương gật đầu, “Được, việc này cứ quyết vậy đi, cần làm gì anh đều nghe theo cậu.” Đối với Phí Dương mà nói thì vẫn luôn bất an, tuy rằng Khúc Bình vẫn luôn thể hiện tình yêu với y nhưng Phí Dương vẫn cứ lo lắng, luôn sợ rằng đoạn tình duyên này chỉ là giấc mộng, tỉnh lại sẽ tan vỡ. Nếu hai người họ có được đứa con của chính mình, Phí Dương cảm thấy mình mới có thể kiên định một chút.
“Ừm, anh và anh cả trước cứ tu luyện đi đã, phải đạt tới kỳ Trúc Cơ mới được, nhưng tố chất thân thể của các anh tốt, còn có công pháp trợ giúp nữa nên khoảng ba tháng là được. Nhưng thời gian này anh cũng đừng nên tiếp tục đi làm nữa, khi đã tu luyện thì không nên dừng giữa chừng.”
“Anh đã sắp xếp xong rồi, vốn chuẩn bị nghỉ ngơi một thời gian, giờ chẳng qua kéo dài thời gian đó ra mà thôi.”
Thước Nhạc quyết định khi đám nhỏ nghỉ đông sẽ để bọn nó Trúc Cơ, để bọn nó chính thức bắt đầu tu luyện. Hiện tại có đá Không Minh, cha mẹ và nhóm đồ đệ đều có thể có được không gian tùy thân của chính mình, có linh tuyền và tức nhưỡng, đất trong không gian thì có thể gieo trồng linh thực, cho dù là những cây cối bình thường cũng phát triển rất tốt. Hơn nữa bằng năng lực hiện tại của Khúc Phàm hoàn toàn có thể luyện chế được thể trưởng thành, tuy rằng sẽ không thể phát triển thành không gian giống như của Thước Nhạc, nhưng nếu chăm sóc tốt, hoàn toàn có thể cung cấp cho mọi người tu hành, cũng coi như đặc điểm của Kim Liên môn. Quả thật phải cảm ơn anh Béo, nếu không phải được anh ấy giúp đỡ thì nhất định sẽ phiền phức hơn rất nhiều mà không nhất định có thể đạt được hiệu quả như vậy.
Thước Nhạc đang cùng mấy người anh Béo ngồi nói chuyện trong sân thì nghe thấy tiếng hô trên đỉnh đầu, ngẩng đầu lên nhìn thì hơi bất đắc dĩ, “Samba, xuống đi, nơi này không phải rừng, không cần trèo cao như vậy đâu.”
Mấy người anh Béo không biết thành viên mới trong nhà, thấy Thước Nhạc nói chuyện ngẩng đầu lên nhìn lên cây, kết quả phụt—đều bật cười. Chỉ thấy Vàng đang ngồi xổm trên cây, mà người thoạt nhìn khoảng mười tám, mười chín tuổi cùng đang ngồi cạnh Vàng, hiếu kỳ nhìn họ, một người một khỉ thoạt nhìn có chút giống nhau.
“Ai vậy?” Sao lại trèo cao như vậy chứ?
Thước Nhạc khoát tay gọi Samba xuống dưới, Samba đứng trên cây còn vững vàng hơn trên mặt đất, đu hai cái đã nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống vững vàng đáp xuống ngay cạnh Thước Nhạc.
“Đứng thẳng, đừng học Vàng.” Thước Nhạc vỗ vỗ Samba, “Cậu ta gọi Samba, tới từ quê cũ ở Đông Bắc, từ nhỏ đã quen sống trong rừng, đến đây lại không được tự nhiên.” Nói xong vỗ vỗ quần áo Samba, bộ quần áo sáng nay Kỳ Kỳ thay cho Samba giờ đã bẩn nhơ bẩn nhuốc. Tâm cảnh giác của Samba rất mạnh, ngoài Kỳ Kỳ chỉ có Thước Nhạc và mấy đứa nhỏ khác có thể gặp được hắn, những người khác không có cách nào làm quen được. Có thể vì từ nhỏ hắn đã sinh sống trong rừng rậm nên có rất nhiều thói quen không thể thay đổi được, Thước Nhạc giao nhiệm vụ này cho Kỳ Kỳ. Nó thật sự rất nghiêm túc, mỗi ngày đều dạy Samba nói chuyện làm việc, hiện tại đã tốt hơn so với lúc ban đầu. Kỳ Kỳ cũng bởi vậy hiểu chuyện hơn rất nhiều. Thước Nhạc cảm thấy hiện tượng này rất tốt.
Mấy người anh Béo tuy rằng bất ngờ về Samba nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, người này thật sự quá cảnh giác đó.
Thước Nhạc gọi Vàng xuống, cốc hai cái lên trán nó, “Để mày chơi với Samba chứ không phải bảo mày dạy cậu ấy nghịch ngợm đâu, mau dẫn Samba đi rửa tay.” Samba tuy rằng đã thành thanh niên, nhưng mọi thứ trong thành thị đều rất xa lạ với hắn, ở phương diện nào đó còn không bằng Vàng, chỉ là Vàng rất nghịch ngợm, khi rảnh rỗi, Thước Nhạc còn phải uốn nắn lại.
Hôm nay rất hiếm thấy, mọi người trong nhà đều đã trở lại, vô cùng đầy đủ, ngày xưa không phải thiếu người này thì thiếu người kia. Đúng lúc hôm nay anh, chị Béo cùng nhau đến, mẹ Thước, mẹ Khúc, thím Lâm cùng nhau làm một bàn thức ăn. Thước Nhạc lấy từ không gian ra một chiếc bàn dài, người già, trẻ con hơn hai mươi người cùng nhau ngồi, náo nhiệt vô cùng.
Nhìn hai bên cha mẹ càng ngày càng trẻ, thấy Quả Quả đã khôn lớn, Kỳ Kỳ cũng đã biết chăm sóc người khác, nhìn đứa bé nhất Miu Miu cầm thìa nghiêm túc ăn cơm, Thước Nhạc đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn, lúc trước khi cậu gặp gỡ Khúc Phàm, chỉ có hai người họ, mà giờ vì họ mà cả đại gia đình tụ họp lại, vui vẻ hòa thuận. Đã quên mất từng nghe ai nói, cuộc sống là gặp gỡ kết giao, hiện tại thành viên trong gia đình họ lên tới con số hai mươi, sau này sẽ có càng nhiều, càng nhiều. Náo náo nhiệt nhiệt.
Hiện tại Thước Nhạc vô cùng biết ơn đóa kim liên kia, nếu không phải vì nó thì bản thân có thể cũng chỉ là người bình thường, thi vào trường học bình thường, quen người bạn gái bình thường, cuộc sống không chút bấp bênh, có thể như vậy cũng sẽ hạnh, nhưng cậu không biết liệu cậu có thể tìm được một người yêu cậu như Khúc Phàm hay không. Cuộc sống này vì có anh mà khác biệt.
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha mọi người đọc kết thúc phải chăng vô cùng thất vọng. Thật ra thì cuốn này cũng đã xong, tiếp theo mời đọc “mang theo không gian đi tu hành_Kim Liên thiên” đi nha
Cuốn này hoàn toàn nối tiếp quyển cũ, ngày mai bắt đầu cập nhật. Mị tranh thủ từng ngày, nếu không được thì sẽ tăng số lượng từ.
Sở dĩ viết thêm cũng bởi thấy bản thân đã bước vào vòng luẩn quẩn, viết sao cũng không đúng. Đọc cmt thấy toàn tiếng la mắng, cũng rất sốt ruột. Nhưng vẫn thấy viết không đúng nên mới có văn án mới, coi như thay đổi cách nghĩ.
Thước Nhạc làm việc ở bệnh viện, trở thành người vô cùng có tiếng nói trong giới y học Yến Kinh. Khúc Phàm ở căn cứ cũng trở thành người lãnh đạo quan trọng, hai người đều rất cố gắng trong cuộc sống và sinh hoạt.
Cuộc sống suôn sẻ bị cắt ngang, Yên Kinh xuất hiện chuỗi vụ án kỳ lạ khiến Cục Đặc cần và Khúc Phàm chú ý, đồng thời Thước Nhạc vì cứu người bị thương cũng bị liên lụy vào, rốt cuộc là ai? Bọn họ cùng nhau giải đáp bí ẩn.
Ở quê cũ Đông Bắc phát hiện ra trận pháp đã đưa Samba đến, lúc này hắn dưới sự giúp đỡ của Kỳ Kỳ đã học xong ngôn ngữ, tuy rằng lúc ấy đến đây khi tuổi còn nhỏ nhưng Samba vẫn nói lại vài chuyện khiến Thước Nhạc và Khúc Phàm rất hiếu kỳ về trận pháp kia. Thước Nhạc thử khôi phục lại truyền tống trận kia. Vốn trận pháp không có linh thạch thì không thể khởi động, không ngờ đóa liên hoa trên người Thước Nhạc đồng thời cộng hưởng với trận pháp, Thước Nhạc biến mất trong tầm mắt của Khúc Phàm.
Thước Nhạc đến đó, việc cậu mất tích có liên quan gì đến Kim Liên hay không, Khúc Phàm có thể tìm được họ hay không. Đây là câu hỏi chưa có lời giải~~~
Đây là văn án mới, chế nào có hứng thú thì nhào vô luôn nha.